Hai năm sau.
Phó Mặc Quân vừa vò đầu vừa nhìn tệp tài liệu. Kể từ lúc cô biến mất, anh không hề tìm thấy bất cứ thứ gì liên quan đến cô. Mọi thứ thuộc về cô dường như là bốc hơi khỏi vậy.
Anh bỏ hai tay vào túi quần, ánh mắt đờ đẫn nhìn ra khung cửa kính trong suốt. Cả người gầy gò có thể nhìn rõ.
Rốt cuộc cô đã đi đâu.
Lần cuối cùng xuất hiện là bên cạnh Chu Nam, nghĩ tới đây, gương mặt bất giác cau có lại.
Anh thật sự rất nhớ, rất nhớ cô.
Nhớ đến nỗi anh không ngủ được, mọi thứ trở nên tồi tệ đến thấy rõ.
Tại sao cô lại đi chứ?
Sao lại rời bỏ anh chứ?
Căn phòng, đồ dùng, tất cả vẫn còn. Dư vị, hình ảnh của cô. Tất cả mọi thứ càng lúc càng làm anh muốn phát điên.
Ba năm sau, anh vẫn tìm. Thế nhưng đổi lại mọi thứ vẫn là bặt vô âm tín.
Bốn năm sau, kết quả vẫn vậy.
Năm năm, vẫn là như vậy.
Cùng là một trang sách, vậy mà anh vẫn lật qua lật lại, chỉ là mong muốn có một kết quả mới thôi.
….
Tại New York.
Lăng Tuệ vừa ngồi vào bàn vừa nhâm nhi tách cà phê. Cô lẳng lặng xem thời sự trên ti vi.
Trên màn hình, hình ảnh người đàn ông quen thuộc hiện rõ, những câu nói, cuộc phỏng vấn bằng tiếng anh người đàn ông đều trả lời rất lưu loát.
Một nam một nữ trong bộ đồ con gấu ngước nhìn theo hướng của mẹ. Đứa bé trai lại bất bình lên tiếng, hai má phụng phịu đáng yêu.
“Chị, sao mẹ cứ xem chú ta hoài vậy. Lần nào bật cũng thấy mẹ xem chú ta.”
Đứa bé trong mái tóc hai chùm, hai mắt long lanh, hàng lông mi cong cong, má hồng phấn đưa tay lên cằm suy nghĩ.
“Có lẽ là vì chú ta giống em.”
Đứa bé trai ngước nhìn theo hướng người đàn ông, sau đó chạy thẳng vào nhà vệ sinh soi gương.
“Cũng giống quá đó chứ.”
Cậu bé vớ lấy tấm laptop tìm hiểu thông tin của người đàn ông đó, thấy đứa em trai làm như vậy, bé gái liền bĩu môi.
“Ấu trĩ.”
Đứa bé trai chỉ hậm hực không quan tâm. Sau vài giây, thông tin của người đàn ông đó liền hiện rõ ra trên màn hình. Đứa bé gái miệng thì nói vậy nhưng cũng không khỏi tò mò đi lại gần xem.
Cái chú này sao trông lại giống phiên bản phóng đại của Lăng Kì như thế chứ?
“Cho dù chú ta có giống, khả năng là cha con cũng chưa chắc đã là chín mươi chín phần trăm.”
Lăng Vi khoanh tay, hơn nữa cô cũng không muốn tìm lại ba một chút nào. Người mà đã bỏ rơi mẹ, chỉ cần nghĩ lại là thấy không xứng rồi.
Trái với suy nghĩ Lăng Vi, Lăng Kì lại rất muốn có ba. Hơn nữa thông tin về chú này lại đồ sộ, trang hoàng như thế, rất đáng để làm ba của cậu.
[Phó Mặc Quân, 32 tuổi, Chủ tịch tập đoàn đương nhiệm của Phó thị.]
“Dù chỉ là một phần trăm, em cũng phải nắm bắt chứ.”
Lăng Vi hất hai chùm bím xoay người đi về hướng mẹ. Cô nhào thẳng vào lòng, dụi đầu vào người cô.
“Mẹ đã bảo là sẽ vẽ tranh cho con mà.”
Lăng Tuệ hơi ngước đầu xuống, một khoảng thời gian dài sau sinh nở thì nhan sắc của cô chỉ có đi lên chứ không xuống. Hơn nữa vẻ đẹp lại ngày một đằm thắm.
Cô tắt màn hình, xoa đầu đứa con gái của mình.
“Lăng Kì, em có muốn đi cùng không?”
Lăng Kì đang mải xem tư liệu về người đàn ông kia, cậu bé căn bản không mấy để tâm.
“Không đi đâu, mẹ và chị cứ đi. Chỉ có điều đi ăn đừng bỏ con lại là được. Bảo bối đáng yêu của mẹ không nhịn đói được đâu.”
Cậu bé đong đưa đôi chân mải ấn màn hình, thấy vậy Lăng Tuệ mỉm cười rồi mới bước ra ngoài.
Kể từ năm năm trước khi rời khỏi, nhờ có sự giúp đỡ của đàn anh, sau hai tháng cô đã tạm thời chống đỡ được. Hơn nữa khi sinh hai đứa bé này ra, Chu Nam luôn ở bên cạnh chăm sóc.
Cô còn nhớ anh vẫn từng nói.
“Lăng Tuệ, em đừng quá quan tâm đến quá khứ, buông bỏ, cùng anh bắt đầu lại được không?”
Lăng Tuệ nghe câu ấy chỉ mỉm cười, cô là người đã có con, làm sao lại có thể quen anh được. Hơn nữa sự nghiệp của anh càng lúc càng phát triển, sao có thể vì cô mà ngừng.
Hai người vào một khu phòng chuyên biệt nơi trưng đầy các tác phẩm của cô, mùi sơn dầu, nước vẽ thoang thoảng, không gian ấm áp, thoải mái và không gò bó.
Lăng Tuệ tùy tiện lấy sợi dây thun cột mái tóc lên, vài lọn tóc tùy tiện buông lơi trên làn da trắng sứ, ánh sáng ban chiều phảng phất qua khung cửa kính trong suốt. Hình ảnh hai con người nên thơ hiện lên.
Bé gái ôm lấy chú gấu bông, ngồi lặng im trên chiếc ghế gỗ, đôi môi nở nụ cười xinh xắn.
Không có người đàn ông ấy, cô vẫn sống rất tốt, chỉ là đôi lúc lại không kiềm được bản thân lại bất giác nghĩ đến.
Lăng Tuệ điêu luyện cầm cây cọ lên, đôi tay ướm lên người cô bé, sau vài phút xoay chuyển, phác họa sơ đã được vẽ ra.
Chiếc điện thoại bên cạnh cũng reo lên, cô đưa điện thoại đặt lên vai, đầu nghiêng qua bên phải để giữ lại. Đôi tay vẫn vẽ, tai vẫn lắng nghe.
“Anh gọi em có chuyện gì không?”
Chu Nam mang giọng nói vui vẻ.
“Lăng Tuệ, tác phẩm của em đã lọt vào vòng chung kết rồi đấy.”
Lăng Tuệ lúc này mới đưa tay ra hiệu cô con gái của mình thả lỏng, bàn tay vớ lấy chiếc điện thoại chăm chú lắng nghe kĩ. Sau cùng mới tắt điện thoại.