Trương Khả Di ngồi trong phòng làm việc, ánh mắt cô ta luôn chăm chú nhìn về hướng người đàn ông, lúc trước mỗi lần khi đến đây, anh căn bản không ra tiếp đón gì cả. Vậy mà ban nãy khi cô vừa mới đi đến trước cửa tập đoàn, một toán nhân viên đã trực tiếp dẫn thẳng cô lên phòng của anh.
Ánh mắt nhìn Phó Mặc Quân càng lúc càng si mê, người đàn ông này, căn bản là của cô, Lăng Tuệ cô ta có quyền gì mà với tới chứ. Nếu không phải vì lúc đó cô ta phá đám cưới thì bây giờ người bên cạnh anh sẽ là cô.
Để ý được ánh mắt đó, Phó Mặc Quân mới ngước đầu lên nhìn, khóe môi anh khẽ nhếch, dù chỉ là một động tác đơn giản nhưng đối với một người như anh khi làm điều đó, thật sự là đang quyến rũ Trương Khả Di. Ngoại hình của anh, gương mặt ấy, cả vẻ thuần thục, tất cả những gì thuộc về anh chỉ khiến người ta điên cuồng.
“Em nhìn anh như vậy, là đang mời gọi anh à?”
Giọng nói của anh rất trầm ấm, mê người. Trương Khả Di cô ta thật sự chỉ muốn bước đến bên cạnh mà ôm lấy anh thôi, nhưng vài giây sau đó, cô cố gắng kiềm chế lại.
“Chúng ta về nhà nhé?”
Phó Mặc Quân ngước nhìn đồng hồ, khẽ gật đầu. Anh đứng dậy, vừa lại gần định ôm thì Trương Khả Di liền né sang một bên.
Lúc trước anh chưa bao giờ cử chỉ thân mật với cô như vậy.
Thấy hành động né tránh này, Phó Mặc Quân mới hơi cau mày, cúi người đối diện với tầm nhìn của cô. Nhưng khi ngước nhìn vào đôi mắt ấy, một cảm xúc trong người dâng lên, ánh mắt của người này khiến anh cảm thấy kì lạ, bất giác anh lại nhớ đến việc Trương Khả Di có một nốt ruồi ở cổ, anh đẩy ánh mắt về hướng đó, không hề có gì.
Giọng nói này, gương mặt này, nhưng sao lại không thoải mái như vậy, là do anh nghĩ nhiều?
Trương Khả Di để ý được động tác khựng lại của anh, cô ta lại nở nụ cười miễn cưỡng, nói để làm dãn bầu không khí.
“Chúng ta mau đi thôi.”
Chiếc xe nhanh chóng dừng lại trước căn biệt thự, thấy được điều này, khóe môi Trương Khả Di không tự chủ mà nhếch lên.
Hai người vừa bước vào dì Phương đã cúi đầu chào, đoạn lại kéo tay Trương Khả Di về phía nhà bếp.
“Cô Tuệ, tôi đã làm món bánh theo yêu cầu của cô rồi.”
Bỗng dưng bị lôi kéo, Trương Khả Di vô cùng khó chịu, chỉ là một người làm sao có thể thô lỗ như thế chứ, vừa rụt tay lại, cô ta đã cảm thấy sai sai, để ý được ánh mắt kì lạ của dì Phương, cô ta mới đành nắm lại.
“Chúng ta cùng nếm thôi.”
Phó Mặc Quân thấy vậy mới bước lên lầu, anh đẩy cửa, khắp căn phòng đều trang trí đầy những bông hồng với bóng bay rất đẹp, tất cả đều do một tay anh chuẩn bị, phía giường chính là một hình trái tim với đầy cánh hoa phủ lên. Không gian muốn bao nhiêu lãng mạn thì có bấy nhiêu.
Hôm nay, anh nhất định phải cầu hôn cô, từ lúc hai người bước vào mối quan hệ, anh luôn cố gắng để lấy được trái tim cô, giờ mọi thứ đã đầy đủ, chỉ còn việc này thôi.
Anh thật rất muốn cho cô một cuộc sống đầy đủ, lúc trước khi xem về hoàn cảnh của cô, tim anh đã không ít lần đau lên, anh không muốn cô phải chịu một cuộc sống khổ sở nữa.
Trương Khả Di ngay khi nếm xong bánh cũng chỉ tặc lưỡi, kiếm cớ lần lên lầu, trước đó cô ta đã chuẩn bị thuốc rồi, chỉ cần có thể lên giường với anh, Lăng Tuệ cô ta sẽ tự động biết điều mà rút lui.
Cánh cửa vừa được đẩy ra, bao trùm lên là một màu đen, Trương Khả Di vừa định bật ánh đèn điện thoại thì đã thấy ngọn nến xung quanh phòng được thắp lên, khung cảnh đẹp đẽ hiện ra trước mắt. Phó Mặc Quân từ từ bước ra trong góc khuất cầm một cái bánh kem mà anh đã tự tay làm đem đến.
Anh đã tốn rất nhiều thời gian và công sức trong việc làm cái bánh này.
Trương Khả Di ngạc nhiên đưa tay che miệng, trong lòng cảm giác ấm áp hiện lên, tất cả những thứ này đều thuộc về Lăng Tuệ, nhưng hôm nay người đứng ở đây chính là Trương Khả Di cô chứ không phải ả.
Trương Khả Di cầm lấy điện thoại, chụp lại cảnh tượng xung quanh, lại ngước mắt lên nhìn người đàn ông, cô bước lại gần, giơ điện thoại lên chụp. Cả hai đều lọt thỏm trong bức hình đẹp tuyệt dịu ấy.
Một người như Phó Mặc Quân mà cũng có mặt như vậy nữa, tất cả chỉ là để cho Lăng Tuệ, dù là kẻ thay thế nhưng chỉ cần thành công, cô đương nhiên sẽ bất chấp mà đạt được.
“Anh đợi em một chút.”
Cô gửi thẳng bức ảnh cho Lăng Tuệ, bên dưới lại kèm thêm một câu nói.
[Đón sinh nhật cùng chồng yêu, chị có cảm thấy ghen tị không?]
Lăng Tuệ đang trong trạng thái căng thẳng tột độ, ánh mắt cô không ngừng nhìn ngó xung quanh, hai tay thì cứ như vậy mà bấm chặt vào nhau, trên con đường, phố đã bắt đầu lên đèn. Hơn nữa trên tấm cửa kính xe, còn cô một vài giọt nước mưa lất phất rơi.
Mưa rồi!
Cũng chính lúc này, tin nhắn từ phía Trương Khả Di được gửi đến, bức ảnh lại vô cùng thân thiết.
Lăng Tuệ càng lúc càng căng thẳng, cô lại bắt đầu hối thúc người tài xế bên cạnh, giọng nói theo đó càng run rẩy, mang theo ngữ điệu lo sợ.
“Bác tài, làm ơn nhanh lên.”
Một người thì lại lo sợ hạnh phúc giản đơn bị mất, một người thì lại đang chìm đắng trong sự giả dối.