Trời bắt đầu hửng sáng, trong không khí vẫn còn vương chút cái lạnh của sương đêm
Lăng Tuệ bắt một chiếc xe taxi mà về khu nhà trọ đã thuê
Bên trong khu là đầy những căn nhà lụp xụp, phần lớn những người thuê đều là những người ở tầng lớp sinh viên vì tiền thuê nơi đây rất rẻ, phù hợp với túi tiền của họ.
Sau khi thay cho bản thân một bộ đồ cao cổ vô cùng kín đáo, Lăng Tuệ liền nhanh chóng bước đến ngôi trường kia.
Ngay khi bước vào ba tên đứng canh đã chạy lại báo cáo tình hình của Trương Khả Di với cô, cô ta vẫn còn ngủ mê man.
Khẽ gật đầu, bước vào, nhìn người con gái nhầy nhụa đang khổ sở nằm trên mặt đất, trên người cô ta chính là bộ đồ của cô đã mặc hôm qua.
Lăng Tuệ cầm chậu nước lạnh mà tạt thẳng vào mặt cô ta
“Ấy, thiên kim tiểu thư của Trương thị cũng có bộ dạng này ư?”, nở một nụ cười khinh bỉ
Nghe được giọng nói, Trương Khả Di mới mơ hồ mở con mắt ra, lúc đầu mới tỉnh khuôn mặt còn ngơ ngác, nhưng sau đó cũng nhanh chóng nhận ra tình huống hiện tại mà quay về trạng thái ban đầu
“Con khốn, mày đã làm những gì rồi”, cô ta gằn từng chữ
Lăng Tuệ khẽ bĩu môi
“Cũng chưa làm gì cả, chỉ mới ngủ chung thôi”, ngay sau đó liền hươ bức hình đã chụp ngang mặt cô ta.
Đáy mắt Trương Khả Di tối sầm lại
Cô rất hiểu rõ Phó Mặc Quân, anh không phải là loại người tùy tiện lên giường với bất kì một cô gái nào. Sao anh có thể lên giường với con tiện nhân Lăng Tuệ này chứ?
Không thể nào. Trước đó rõ ràng lúc nào cũng bám lấy anh ta, vậy mà một cái liếc mắt anh cũng chẳng thể dành cho cô
Nếu không phải vì ngày cưới sắp đến gần, thì có lẽ anh thật sự quên mất vị hôn thê này rồi.
Tại sao con tiện nhân này lại leo được lên giường của anh.
“Không tin à?”, Lăng Tuệ nở nụ cười giảo hoạt, sau đó kéo chiếc áo cao cổ xuống, để lộ chi chít dấu hôn trên người.
Tiếp đó quẳng chiếc túi đến bên cạnh cô ta
Bàn tay Trương Khả Di run run mở ra, quả thật là quần áo của Phó Mặc Quân, thương hiệu mà anh hay dùng, hơn nữa bên cạnh còn là chiếc váy đêm qua cô ta đã mặc, có điều đã bị xé nát.
Lúc này, điện thoại trong túi Trương Khả Di vang lên, đám nam nhân bên ngoài liền nhanh chóng đem vào căn phòng này cho cô.
Đọc dòng chữ trên điện thoại, đáy mắt Lăng Tuệ khẽ cong cong thể hiện ý cười.
Phó Mặc Quân
Lăng Tuệ liền giơ lên cho cô ta xem, Trương Khả Di như hổi đói lao tới mà giựt. Thế nhưng sức của cô ta còn chẳng bằng Lăng Tuệ, nhanh chóng bị đẩy ngã xuống.
Mà lúc này, Lăng Tuệ cũng bắt đầu nhấn nút nghe.
“Khả Di, em đâu rồi”, giọng nói anh trầm khàn mang dáng vẻ của một người mới ngủ dậy
Trương Khả Di im như thóc, cô ta cũng là một kẻ thức thời đấy chứ.
Lăng Tuệ hài lòng nhìn bộ dạng muốn gϊếŧ cô nhưng không làm được gì cả, tiếp máy, bật loa ngoài cho cả hai cùng nghe
“Còn không phải do anh làm người ta đau ư?”, giọng cô bắt đầu nũng nịu
“Đau ư? Anh xin lỗi”,
Phó Mặc Quân bắt đầu vén tấm chăn trải giường tìm quần áo của mình, đập váo ánh mắt anh là chất lỏng màu đỏ ở phía cuối giường, màu sắc đối lập đập vào mắt người xem.
“Đêm qua là lần đầu của em à. Anh, có chút mạnh bạo, em có đau không?”, giọng anh bắt đầu lộ ra vẻ áy náy
Đêm qua, mấy lần cô khiêu khích liếm môi anh, tưởng chừng chỉ là hành động đơn giản, vậy mà nó lại làm cho cơ thể vắng lặng của anh có phản ứng.
Sau khi hai người về phòng, một màn tiếp xúc da thịt đã trực tiếp khơi mào, kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến trí mạng, như con mèo thấy mỡ, anh vồ lấy mà ăm
Đêm qua, cũng là lần đầu của anh!
Đó giờ bản thân là một người rất có nguyên tắc, nếu không phải vì Trương Khả Di là vợ sắp cưới của anh, anh sẽ tuyệt đối không đụng vào.
Phía bên Trương Khả Di bắt đầu tối sầm mặt mũi lại, im lặng lắng nghe cuộc trò chuyện của hai người
“Vậy thôi, em tắt máy nha”
Lăng Tuệ trực tiếp cúp máy, sau đó quẳng chiếc điện thoại về phía cô ta. Sắc mặt không hề thay đổi, rời khỏi nơi đây. Trước khi đi còn không quên buông một câu nhắc nhở
“Chị đã từng nói với em, cẩn thận”
Nhìn bóng Lăng Tuệ rời đi, Trương Khả Di bắt đầu trợn mắt, răng thì nghiến ken két, đập thật mạnh chiếc điện thoại xuống nền đất khiến nó vỡ ra.
“Tiện nhân”-thẹn quá hóa giận, cô ta bắt đầu hét lớn
Vốn cũng chưa đi xa, nghe được câu nói này cô bắt đầu cười nhạo nhễ
“Đều là cùng một giống cả”