Phù Diên Đông tìm hai vòng trong chợ cũng không thấy người, nhưng hầu bao tùy thân nhiều năm hắn chắc chắn không nhìn lầm, còn có sườn mặt và bóng lưng của nữ nhân kia...
Chiếc tàu chở khách kia vốn đến Trực Lệ cảng, cách kinh thành trăm dặm, nên nàng xuất hiện ở đây cũng không có gì kỳ quái.
Vừa rồi nhìn thoáng qua, Phù Diên Đông phát hiện nàng đúng là nữ giả nam trang không biết mệt.
Tìm không thấy người hắn cũng chẳng còn cách nào nữa, quay lại Ngũ hương trai cầm bánh hồi phủ.
Người gác cổng Quốc công phủ thấy hắn trở về, vội vàng ra đón dẫn ngựa, ân cần hầu hạ:
"Đại lang về rồi. Ngài ở ngoài thật là lâu."
Phù Diên Đông cầm bánh xốp, ném cương ngựa qua cho người gác cổng.
Thấy cửa nhà còn đậu một chiếc xe ngựa, Phù Diên Đông hỏi:
"Trong nhà có khách?"
Người gác cổng trả lời:
"Vâng. Là lão phu nhân phủ Trấn quốc Tướng quân tới chơi."
Phù Diên Đông gật đầu, chỉ vào tay nải trên yên ngựa:
"Trong này có chút đặc sản Giang Nam, ngươi đưa cho Lưu bá để hắn chia cho mọi người."
Phù đại lang là một người ít nói ít cười, nhưng người hầu trong nhà đều vô cùng kính trọng hắn, một là vì hắn ưu tú, hai là vì tâm tư hắn tỉ mỉ, đối xử với kẻ dưới bình đẳng.
"A, cảm tạ đại lang."
Người gác cổng nhận cương ngựa, hành lễ với Phù Diên Đông.
Phù Diên Đông xách đồ vào cửa, không về tiểu viện của mình mà đi thẳng tới tiểu viện của mẫu thân, ai ngờ không có mẫu thân ở đó. Nha hoàn nói mấy ngày gần đây thân thể lão phu nhân không khỏe, phu nhân ngày ngày qua đó hầu bệnh.
Phù Diên Đông không nghĩ nhiều, trực tiếp đi qua viện lão phu nhân, ai ngờ nửa đường đã gặp được mẫu thân, Phù Diên Đông hành lễ vấn an rồi nói:
"Mẫu thân tới phòng bếp là được, ta đi thăm tổ mẫu."
Nói xong liền muốn đi, bị Tín quốc công phu nhân giữ lại:
"Chờ chút, ngươi cứ thế này mà đi gặp tổ mẫu ngươi sao?"
Phù Diên Đông đang mặc quan phục của Đại Lý tự, hắn không thấy có gì bất ổn:
"Bộ này sạch sẽ, buổi sáng ta vừa đổi."
Quốc công phu nhân ngăn cản hắn, đối với dáng vẻ lôi thôi lếch thếch này của nhi tử rất bất đắc dĩ:
"Y phục này của ngươi mang sát khí, thân thể tổ mẫu đã không tốt, ngươi đừng có mặc bộ này ảnh hưởng bà ấy. Nghe lời, về tắm rửa thay bộ khác rồi hãy tới thỉnh an."
Phù Diên Đông bị mẹ ruột xua đuổi đẩy về hướng tiểu viện của mình, nhịn không được phàn nàn:
"Quần áo thôi mà, mang sát khí gì chứ. Mẫu thân có cần ta bước qua chậu than, tắm lá bưởi luôn không?"
Quốc công phu nhân không vui:
"Kêu ngươi thay thì thay đi, thật là."
Không còn cách nào, Phù Diên Đông chỉ có thể nghe theo phân phó của mẫu thân về viện mình tắm rửa đổi thường phục mới dám sang viện của lão phu nhân thỉnh an.
Vào sân hắn liền nghe thấy tiếng cười sang sảng của tổ mẫu, bộ dáng trung khí mười phần, nào giống một người đang sinh bệnh.
Nha hoàn trong viện nhìn thấy Phù Diên Đông, vội vàng hành lễ hồi bẩm, lão phu nhân biết được tôn tử trở về lập tức cao hứng ngồi dậy.
Phù Diên Đông vừa vào liền thấy tổ mẫu mình ngồi trên giường êm, bên cạnh là hai vị khách lạ, một lão phu nhân lớn tuổi và một tiểu cô nương trẻ.
"Tổ mẫu mạnh khỏe."
Phù Diên Đông thỉnh an xong liền bị tổ mẫu kéo ngồi xuống bên cạnh giường êm, giới thiệu với hắn:
"Đông ca nhi, đây là lão phu nhân và nhị tiểu thư của phủ Trấn quốc Tướng quân."
Phù Diên Đông liếc mắt sang vị tiểu thư trẻ tuổi đang cúi đầu kia một cái, lòng hắn buồn bực. Nhị tiểu thư phủ Trấn quốc Tướng quân không phải là người gần đây sôi sục tin đồn giả làm Quý phi hai năm, hiện tại đã lui hôn với Bệ hạ sao?
Hắn tiến tới chào hỏi, Tạ Nhiễm đứng dậy phúc thân với Phù Diên Đông, ôn nhu như nước gọi một tiếng:
"Gặp qua đại công tử."
Nói xong Tạ Nhiễm lặng lẽ ngẩng đầu lên nhìn Phù Diên Đông, mẫu thân cố ý kết đôi cho nàng và Thế tử Tín quốc công Phù đại lang. Hôm này mặt ngoài là đón tổ mẫu hồi phủ, nhưng thực tế là để nàng xem mặt đại lang Phù gia.
Người này oai hùng đĩnh bạt, mặt mày đoan chính, tuổi trẻ mà đã là tứ phẩm Đại Lý tự Thiếu Khanh, bản thân lại có tước vị thế tử kèm theo. Nhân phẩm và gia thế xác thực rất tốt, chỉ có nam nhân như vậy mới đáng giá giao phó cả đời.
Đáng tiếc lúc trước Tạ Nhiễm không hiểu đạo lý này, bị một cầm sư tùy tiện dùng hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt, kém chút tạo thành sai lầm lớn không thể cứu vãn.
Bây giờ nàng đã nghĩ thông rồi, quyết định nghe theo đề nghị của mẫu thân, tìm người đứng đầu trên mọi phương diện, giúp mình có được cuộc sống thoải mái mới là đúng lý, những phong hoa tuyết nguyệt khác đều là giả dối.
Bởi vậy, đối với vị Phù đại lang trước mắt này Tạ Nhiễm tương đối vừa lòng.
Mà lúc nàng ta đang đánh giá Phù Diên Đông, hắn cũng liếc mắt nhìn nàng một cái. Thân là con cháu thế gia kết hôn muộn, đối với mấy thủ đoạn ra mắt thúc hôn của trưởng bối hắn đã rõ như lòng bàn tay.
Không cần phải nói, vị Tạ nhị tiểu thư này chính là người mẫu thân tận lực an bài cho hắn gặp mặt, cho nên bà mới cố ép hắn về tiểu viện thay quần áo cho bằng được.
Loại chuyện này gặp nhiều không tránh khỏi sẽ mỏi mệt, cho nên hắn mới trốn ở Đại Lý tự phá án không về nhà. Thật không ngờ, thời gian dài như vậy hắn không về, vừa bước chân vào phủ đã bị an bài tiết mục này tiếp.
Đang lo lắng định thỉnh an với tổ mẫu và mẫu thân xong lại chờ phụ thân hạ triều gặp mặt một cái, rồi chiều nay hắn lại đi Đại Lý tự tìm thanh tịnh.
Bất quá, trong giây phút hắn nhìn thấy tướng mạo của Tạ Nhiễm, những ý nghĩ này bị dao động.
Không phải nói tướng mạo Tạ Nhiễm khuynh quốc khuynh thành, mà là... Rất giống một người.
Mặc dù Phù Diên Đông chỉ nhìn thấy nữ nhân kia trong hình dạng nữ giả nam trang, nhưng hắn nghĩ nếu người kia mặc nữ trang, hẳn sẽ là bộ dáng của Tạ nhị tiểu thư này.
Tín quốc công phu nhân từ phòng bếp bưng chút bánh ngọt đến, vừa vào cửa đã thấy nhi tử mình dùng ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm Tạ gia cô nương, có hơi bất ngờ.
Vốn dĩ bà chỉ ôm tâm thái thử xem sao, nhi tử cũng đã cô đơn nhiều năm, như cái thùng sắt vậy, khuyên can mãi vẫn dầu muối không ăn, mặc kệ là coi nương nhà ai hắn cũng trơ ra không chút hứng thú.
Nhưng làm mẹ ruột, Tín quốc công phu nhân liếc mắt liền nhìn ra nhi tử đã bị thu hút, bà liền vứt hết mấy hoài nghi về Tạ nhị cô nương ra sau đầu. Hiện tại bà chỉ nghĩ một điều duy nhất, chỉ cần nhi tử chịu cưới vợ, ai cũng được, bà không có ý kiến.
Y như những không Tín quốc công phu nhân suy đoán, đây là lần đầu tiên xem mặt mà Phù Diên Đông không tìm cớ bỏ đi, hắn thế mang bưng ly trà ngồi từ đầu tới cuối, thẳng đến khi hai bà cháu Tạ gia đứng dậy cáo từ.
Phù Diên Đông cùng Tín quốc công phu nhân tiễn Tào thị và Tạ Nhiễm ra ngoài cổng, hai người lên ngựa, Phù Diên Đông vẫn đứng nhìn.
Tín quốc công phu nhân nhịn cười vỗ lên vai nhi tử:
"Đã đi rồi, còn nhìn!"
Phù Diên Đông thu hồi ánh mắt, quay người vào phủ, bị Tín quốc công phu nhân ngăn lại hỏi:
"Con ta cảm thấy Tạ gia nhị tiểu thư thế nào?"
Phù Diên Đông ngẩn người, không nói chuyện. Tín quốc công phu nhân lại nói:
"Tuy bên ngoài có nhiều tin đồn liên quan tới Tạ gia nhị tiểu thư, nhưng nhìn chung ta thấy nàng ấy là một cô nương không tệ, ôn tồn lễ độ, hòa hòa khí khí, lại còn rất hiếu thuận..."
Phù Diên Đông cắt ngang:
"Nương, ta không vội."
Tín quốc công phu nhân trừng hắn một cái:
"Ngươi còn không vội? Tháng sáu năm nay đứa cháu thứ hai của ngươi đã ra đời rồi, ngươi còn chưa lấy vợ, thật sự muốn đợi nương ngươi bảy mươi tuổi còn phải ngóng trông ngươi thành gia hay sao?"
"Chuyện của tiểu thư Cố gia đã qua nhiều năm như vậy, tình cảm của ngươi cũng nên chấm dứt được rồi. Ta thấy ngươi cũng không bài xích Tạ nhị tiểu thư, vậy thì đừng bỏ qua cơ hội này, nói không chừng có thể thành đó."
Tín quốc công phu nhân khuyên nhi tử. Phù Diên Đông đối với Tạ nhị tiểu thư không có cảm giác gì, chỉ là đơn thuần thấy dung mạo nàng giống với người trên thuyền kia, mới nhìn nhiều mấy lần.
Bất quá nương hắn nói cũng không sai, tuổi hắn đúng là không nhỏ, hai đệ đệ đều đã phá quy củ thành thân trước người đại ca là hắn. Hắn cũng nên tìm một người cưới về sống chung.
Còn Tạ nhị tiểu thư, hắn không tiếp xúc nhiều, không biết thích hợp hay không, nhưng nếu mẫu thân thấy được, hắn cũng thật sự nhìn tướng mạo người ta tới thất thần, vậy không ngại thử xem.
Tín quốc công phu nhân thấy nhi tử không phản đối, lòng lại vững tin thêm mấy phần, biết hắn da mặt mỏng, ngượng ngùng không mở miệng. Nhưng không ai hiểu con bằng mẹ, chỉ cần nhi tử chịu tiếp xúc với cô nương, bà làm mẹ đương nhiên sẽ thay hắn an bài hết thảy.
**
ƯattpadTaiTheTuongPhung
Tạ Nhiễm và Tào thị lên xe ngựa, Tào thị hỏi Tạ Nhiễm thấy Fud đại lang thế nào, Tạ Nhiễm thận trọng đáp:
"Cũng tạm được."
Tào thị nhìn mặt nàng, thấy đuôi lông mày nàng vui vẻ nhướng lên, hẳn là vừa lòng, liền không hỏi thêm nữa.
Lúc xe ngựa đi trên phố Chu Tước, Tào thị nghe thấy một mùi vị thơm ngọt, vỗ vách xe hỏi:
"Lão Ngô, có phải sắp tướng Trương ký không?"
Thanh âm của xa phu lão Ngô truyền đến:
"Vâng, lão phu nhân muốn dừng xe sao?"
Tào thị xốc rèm lên, quả nhiên thấy trước cửa tiệm bánh ngọt Trương ký sương khói lượn lờ, hẳn là vừa có một mẻ bánh mới ra lò. Tào thị thích ăn bánh Trương ký, đáng tiếc mỗi ngày làm không nhiều lắm, hạ nhân mua mang về tới phủ thì đã lạnh, lại chưng lần nữa, tư vị làm sao sánh kịp mới ra lò.
Bảo lão Ngô dừng xe mua hai phần, lão Ngô vội vàng dừng xe, cắm roi ngựa lên gáy chạy đi, hai phần cuối cùng cũng không cướp được.
Tào thị tiếc nuối thở dài, đang muốn bảo lão Ngô trở về, đã thấy một gương mặt quen thuộc bước ra từ đám đông mua bánh trong Trương ký, trong tay cầm bánh hoa quế vừa ra lò, Tào thị kinh hỉ kêu lên:
"Khuynh nhi."
Tạ Khuynh đang định ăn bánh, nghe thấy có người gọi mình liền nhìn lại, chỉ thấy đường cái phía đối diện đậu xe ngựa của Tạ gia, sau màn xe chính là tổ mẫu Tào thị và Tạ Nhiễm.
Mặc dù không tình nguyện, nhưng Tạ Khuynh cũng đâu thể giả vờ như không thấy, đành đi qua hành lễ:
"Tổ mẫu khỏe."
Tào thị đáp:
"Khỏe. Ngươi ra phố chơi hả?"
Tạ Khuynh gật đầu
"Vâng. Đi dạo một chút."
Tào thị nói:
'Tín quốc công lão phu nhân bệnh, ta tới thăm một lát, vừa lúc Nhiễm tỷ nhi đi ngang, liền cùng nhau trở về."
Thật ra Tạ Khuynh không có hứng thú với việc hai người đi đâu làm gì, thấy ánh mắt Tào thị dính chặt lên bánh hoa quế trong tay mình, Tạ Khuynh hỏi:
"Tổ mẫu ăn không? Vừa ra lò."
Tào thị chỉ chờ có thế, đáp ngay:
"Ăn chứ."
Tạ Khuynh liền đưa bánh cho bà, Tào thị cầm lấy ngắt một miếng cho vào miệng. Tạ Khuynh hỏi Tạ Nhiễm:
"Ngươi ăn không?"
Tạ Nhiễm mất tự nhiên lắc đầu, không biết vì sao, từ khi rời biên quan trở lại kinh thành, Tạ Nhiễm không dám nhìn thẳng vào mắt Tạ Khuynh nữa, chỉ cần nhìn nàng ta sẽ thấy chột dạ tự ti một cách khó hiểu.
Nhưng nàng ta là đích nữ phủ Tướng quân, sao lại tự ti trước mặt một thứ nữ đây?
Nghĩ như vậy, Tạ Nhiễm éo mình ngẩng đầu thật cao, dùng giọng điệu thuyết giáo mà nói:
"Ngươi, ngươi dạo một lát liền trở về đi. Kinh thành không giống biên quan, nữ tử xuất đầu lộ diện luôn luôn không đúng."
Tạ Khuynh cười lạnh một tiếng, dùng giọng nam hỏi lại:
"Không đúng chỗ nào?"
Thanh âm của nàng làm Tào thị và Tạ Nhiễm đều ngây ngẩn cả người. Nếu không phải cả hai quen biết Tạ Khuynh, suýt nữa đã nghĩ mình nói chuyện với một nam nhân.
Tạ Nhiễm kinh ngạc:
"Giọng của ngươi..."
Tạ Khuynh nói:
"Bớt quản ta! Sau này trên đường mà gặp ta thì nhớ kỹ, gọi một tiếng ca."
Tạ Nhiễm kinh ngạc câm nín, mục đích của Tạ Khuynh đã đạt được, hành lễ với Tào thị:
"Tổ mẫu, vậy ta tiếp tục đi dạo đây."
Tào thị liên tục gật đầu:
"Được được được. Ngươi dạo đi dạo đi."
Tạ Khuynh nhét bánh hoa quế vào tay Tào thị, xoay người rời đi.
Tào thị được bánh hoa quế, cao hứng trong lòng.
Tạ Nhiễm lại cao hứng không nổi, nói với Tào thị:
"Tổ mẫu, ngài xem nàng ta đi!"
Tào thị hòa khí khuyên nhủ:
"Được rồi được rồi. Tính tình của nàng xưa nay là vậy, giống như cha ngươi đó, khi cha ngươi còn bé cũng hay làm người ta tức giận như thế."
Giảng hòa xong, Tào thị tiếp tục ăn bánh hoa quế mới ra lò thơm ngọt nóng hổi, để Tạ Nhiễm ngồi bên cạnh giận dỗi một mình.