Sợ nhất là không khí đột nhiên an tĩnh.
Lại còn vắng ngắt.
Dù bếp lửa cháy đượm tanh tách, nhưng lòng Tạ Khuynh vẫn vừa lạnh lẽo vừa an tĩnh.
[ làm sao có thể? ]
[ một là hắn đoán còn hai vẫn là hắn đoán. ]
[ nhất định là đoán. ]
Tạ Khuynh cố gắng thuyết phục bản thân, nhưng sau đó Cao Tấn lại nói một câu:
"Ta không phải đoán."
Tạ Khuynh hít sâu một hơi, nhìn Cao Tấn, phảng phất như đang nhìn một hiện tượng linh dị khoa học khó giải thích.
Nhưng mà dù sao Tạ Khuynh cũng là một thanh niên tốt đã tiếp nhận giáo dục thời đại mới của chủ nghĩa xã hội, đối với loại sự tình quái lực loạn thần này ôm tâm thái 'Tin thì có, không tin thì không', rất nhanh đã điều chỉnh tốt tâm tình, sẵn sàng ứng đối.
Nàng ngồi ngay ngắn, mặt đối mặt với Cao Tấn. Hai người bốn mắt nhìn nhau, thần sắc Tạ Khuynh có chút ngưng trọng, trong lòng trịnh trọng suy nghĩ một câu:
[ nếu ngươi thực sự có thể biết ta đang nghĩ gì, thì lập tức dùng tay trái nắm lấy tay phải, rồi đem chân phải vắt lên trên đầu, sau đó nhón chân trái lên! ]
Cao Tấn: ...
Tạ Khuynh thấy Cao Tấn thờ ơ, đang muốn thở phào một hơi:
[ phù, quả nhiên là gạt người! ]
[ một chút phản ứng cũng không có! ]
[ cũng đúng, cái gì mà nghe được tiếng lòng người khác, quá giật gân rồi. ]
Bỗng nhiên Cao Tấn vươn tay nắm lấy hai cánh tay Tạ Khuynh, đặt tay trái của nàng khoác lên tay phải, lại khom lưng bắt lấy mắt cá chân nàng, may mà Tạ Khuynh nhanh chóng né tránh:
"Ngươi làm gì vậy?"
Cao Tấn bình tĩnh nói:
"Ngươi nhón một chân còn chân kia vắt lên đầu a. Thử cho ta xem!"
Tạ Khuynh chỉ cảm thấy hoa mắt ù tai, đầu óc choáng váng, thân thể mất cân bằng ngã ngược về sau. Nàng ôm ngực, tưởng chừng như không thở nổi, thậm chí còn có xúc động muốn tự véo mình.
[ con hàng này là yêu quái sao? ]
[ hay bị thứ dơ bẩn gì bám vào người rồi? ]
[ ta có nên nói với mấy người lão Trương không? ]
[ ở Bắc Liêu có chỗ nào trừ tà không? ]
[ bây giờ bỏ chạy còn kịp sao? ]
Tạ Khuynh khẩn trương, bắt đầu suy nghĩ lung tung loạn xạ, các loại vấn đề nhảy ra ầm ầm. Cao Tấn tức giận lắc đầu, cầm kẹp gắp than gắp hai củ khoai lang đã nướng chín trong lò ra.
"Nếu ngươi dám chạy, ta sẽ câu linh hồn bé nhỏ của ngươi ra rồi rắc chút mè lên trực tiếp ăn luôn, để ngươi vĩnh viễn không thể siêu sinh."
Cao Tấn nói xong còn đặc biệt nhìn Tạ Khuynh làm một động tác gặm cắn, làm nàng sợ hãi vội vàng che lại cái cổ nhỏ yếu ớt của mình.
Cao Tấn lột lớp vỏ cháy khét bên ngoài ra, rồi lót mấy tầng vỏ quanh nửa củ khoai lang còn đang bốc hơi nóng đưa cho Tạ Khuynh.
Tạ Khuynh run run rẩy rẩy vươn tay nhận quà 'yêu quái' tặng.
[ phải làm sao bây giờ? ]
[ trong lòng ta nghĩ cái gì hắn cũng biết, vậy sau này còn mắng hắn được nữa không? ]
Cao Tấn lạnh nhạt nói:
"Ta nói không thể ngươi liền không mắng sao?"
Tạ Khuynh ngẫm lại thấy cũng đúng.
[ làm sao có thể không mắng? ]
[ một ngày có mười hai canh giờ, ta muốn mắng ngươi suốt tám chín canh rồi. ]
Cao Tấn bật cười:
"Ta thu hút ngươi đến vậy sao, một ngày mà muốn mắng tám chín canh giờ a?"
Cao Tấn 'đối đáp trôi chảy' thế này, Tạ Khuynh thật sự muốn trầm cảm. Nhưng nàng có thể không nói không nghe không động, chứ không thể không suy nghĩ. Nàng càng cố không nghĩ thì não nàng càng nghĩ nhiều hơn ----
[ trò gì đây? ]
[ đối thoại nội tâm sao? ]
[ công năng đối thoại này có thể đóng được không? ]
[ Như Lai Phật Tổ, Quan Âm Bồ Tát, Vô Lượng Thiên Tôn, Jesus chúa cứu thế, ai cũng được, tới giúp ta đóng cái công năng này lại đi. Tín nữ nguyện cả đời chay mặn phối hợp, tạ ân cứu rỗi. ]
Mới đầu Cao Tấn nghe thấy cũng bình thường, hắn đã sớm ngờ tới Tạ Khuynh biết được chân tướng sẽ bối rối hoảng loạn, nhưng mà... 'Tín nữ nguyện cả đời chay mặn phối hợp'... Là cái quỷ gì?
"Được rồi, đừng suy nghĩ nhiều quá. Mau ăn đi."
Cao Tấn thổi thổi củ khoai lang trong tay Tạ Khuynh, rồi cầm tay nàng đưa lên miệng nàng, nửa đẩy nửa đút bảo nàng ăn.
Tạ Khuynh cắn khoai lang mà nội tâm không hề dao động, nhạt như nước ốc.
[ ta cũng không muốn suy nghĩ a. ]
[ nhưng hoàn toàn không thể ngăn được. ]
[ còn nữa, ngươi nghe được từ lúc nào? Cho nên đây chính là lý do ta bị bại lộ thân phận? ]
Rốt cục Tạ Khuynh đã nghĩ tới điểm mấu chốt, nghĩ xong liền nhìn sang Cao Tấn, thấy Cao Tấn cũng nhìn nàng rồi gật đầu.
[ thánh mẫu Maria Vô Lượng Thiên Tôn a, nếu tín nữ có tội, xin các ngài hãy xử phạt ta, tại sao lại dùng phương pháp xấu hổ thế này để khiến ta sống không bằng chết? ]
Tạ Khuynh hít sâu một hơi, nuốt ngụm khoai lang xuống, tập trung tinh thần, cẩn thận hỏi Cao Tấn một câu:
"Có phải ta đã... Không cẩn thận mắng ngươi?"
Cao Tấn gật đầu:
"Ừm, cũng còn tốt. Một ngày chỉ ăn mắng ba bữa cộng thêm bữa khuya thôi."
Túm cái váy lại là: Không giờ khắc nào không bị mắng.
Tạ Khuynh che mặt đỡ trán, kiệt lực tự cứu:
"Cái đó, ta trời sinh phản nghịch, trong lòng ta càng thích ai sẽ càng mắng người đó. Có nhiều chỗ đắc tội, ngài đại nhân đại lượng, đừng chấp nhặt với ta."
Cao Tấn cười mà như không nhìn chằm chằm Tạ Khuynh đang tìm mọi cách giảo biện, bản lĩnh đổi trắng thay đen vẫn không bị ảnh hưởng chút nào, thậm chí còn vì bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ mà nâng cao một bậc.
Bất quá ở bên nhau lâu như vậy, tính nết trong ngoài bất đồng này của nàng Cao Tấn cũng sớm quen rồi, cái tốt cái xấu gì hắn cũng tiếp nhận hết, không sao cả.
"Theo cách nói của ngươi, một ngày ngươi mắng ta nhiều như vậy, cũng là vì ngươi thích ta rồi."
Cao Tấn tìm một góc độ xảo trá mà hỏi.
Lúc này Tạ Khuynh mới phát hiện mình đã tự bê đá đập chân mình, thừa nhận không biết xấu hổ:
"Đúng. Thích."
Cao Tấn hài lòng, truy vấn:
"Thích bao nhiêu?"
Tạ Khuynh bị sự vô liêm sỉ của hắn làm cho tức giận đến không nói nên lời, sôi máu nghĩ thầm:
[ thích ngươi đến mức muốn xé ngươi ra rồi nuốt từng miếng vào bụng. ]
Cao Tấn nghe không sót chữ nào, đáp lại:
"A! Muốn ăn ta luôn. Xem ra khanh khanh* thật sự rất thích ta."
(*Khanh khanh: tiếng gọi rất thân yêu giữa vợ chồng.
ƯattpadTaiTheTuongPhung)
Tạ Khuynh bị một câu 'khanh khanh' của hắn làm cho cả người không khỏe, từ đáy lòng mắng:
[ không biết xấu hổ! ]
[ sao Phật Như Lai còn chưa tới thu ngươi về làm tọa kỵ*? ]
(*Tọa kỵ: thú cưỡi.
ƯattpadTaiTheTuongPhung)
Cao Tấn không nói gì, chỉ dùng ánh mắt thấu hiểu hết thảy nhìn Tạ Khuynh chằm chằm. Dù Tạ Khuynh không nghe được tiếng lòng Cao Tấn cũng có thể từ trong ánh mắt hắn nhìn ra mấy chữ: Ngươi lại mắng ta.
Tạ Khuynh bị cái bộ não nhiều chuyện hơn cả mình hại thảm rồi. Tự thấy bản thân không có bản lãnh 'tâm lặng như nước' trước mặt Cao Tấn, tránh cho càng nói càng sai, nàng dứt khoát đứng dậy, vỗ vỗ rơm rạ dính trên ống quần, ngẩn đầu ưỡn ngực, cùng tay cùng chân rời đi.
[ má ơi, quá mất mặt. ]
[ phải nhanh chóng bỏ chạy trước khi bản thân mất khống chế mắng hắn. ]
[ sau này không còn cõi tâm linh cực lạc nữa... ]
[ sau này không những phải tu bế khẩu thiền, còn phải tu bế tâm thiền. ]
[ vị đại sư nào có thể độ ta! ]
[ aaa, đừng suy nghĩ nữa!!! ]
Cao Tấn nhìn bóng lưng ra vẻ trấn định rời đi của nàng, nghe âm thanh nội tâm nàng sụp đổ, rốt cục nhịn không nổi nữa ôm bụng cười ha hả.
**
ƯattpadTaiTheTuongPhung
Người được chưởng quỹ trà hành phái đi điều tra cái tên 'Yên Ly' gấp rút trở về trước giờ cơm tối, mang tin tức về cho mọi người.
"Trong ngõa xá thật sự có người tên 'Yên Ly', tuổi chừng mười lăm mười sáu, lớn lên khuynh quốc khuynh thành, nổi tiếng mỹ mạo trong ngõa xá, còn thu hút nhiều người nghe danh mà tới." Mật thám nói.
[ hả, nổi tiếng mỹ mạo ở loại địa phương đó, chẳng phải có nghĩa là... ]
[ con đường của đứa nhỏ Cao Nguyệt này còn phong phú hơn những gì ta tưởng tượng. ]
Tạ Khuynh nhìn sang Cao Tấn, quả nhiên thấy sắc mặt hắn thay đổi.
Nàng đứng cạnh cửa, tận lực tránh xa hắn.
Nếu không phải sốt ruột muốn biết tình trạng Cao Nguyệt, nàng căn bản không muốn xuất hiện trước mặt Cao Tấn. Nàng vẫn chưa vượt qua được đả kích bị người nghe thấy tiếng lòng, tránh được thì cứ tránh.
"Vậy chẳng phải tiểu điện hạ..."
Lão Trương hít sâu một hơi, hiển nhiên cũng ng card vshĩ tới phương diện kia, không dám nói tiếp nữa.
Trong phòng sắc mặt mỗi người mỗi khác. Tô Biệt Hạc, Chu Phóng, Tô Lâm Kỳ đều không dám nhìn biểu tình Cao Tấn.
Bất quá rất nhanh thám tử đã cắt đứt suy nghĩ của mọi người, nói:
"Không phải không phải, thuộc hạ còn chưa nói xong. Yên Ly kia là một cô nương, ắt hẳn không phải tiểu điện hạ chúng ta muốn tìm..."
[ cô nương a? ]
[ người này nói chuyện còn ngắt quãng, thật là! Ta còn tưởng... ]
Nàng đang suy nghĩ thì bị Cao Tấn trừng một cái giật nảy mình, nhanh chóng tập trung không nghĩ sâu thêm nữa.
Những người khác cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Nếu Yên Ly là một cô nương, vậy sao hầu cận của tiểu điện hạ lại đặc biệt nói với chúng ta cái tên này?" Chu Phóng nói ra nghi hoặc chung của mọi người.
"Cô nương này bây giờ đang ở đâu?" Cao Tấn hỏi thám tử.
Thám tử nói:
"Cô nương này nửa tháng trước dùng một điệu Nghê thường* đạt hoa khôi, được Vũ Dương cư định ra. Đêm nay Vũ Dương cư có bày bàn tiệc, những người giàu muốn nhìn nàng múa mà vung tiền như rác. Chỗ ngồi nhất đẳng của Vũ Dương cư bị thét giá lên tới một ghế ba ngàn lượng."
(*Vũ khúc Nghê thường: Điệu múa của các tiên nữ mặc váy áo nhiều màu như cầu vồng.
ƯattpadTaiTheTuongPhung)
Tạ Khuynh líu lưỡi:
[ ba ngàn lượng chỉ để mua một cái vé vào cửa có vị trí gần hơn một chút? ]
[ Lạc Thần* tái thế sao? ]
(*Lạc Thần: Chân Lạc, hoặc Chân Mật, Mật Phi. Tài sắc vẹn toàn, người được cho là đẹp hơn cả Điêu Thuyền.
ƯattpadTaiTheTuongPhung)
"Ba ngàn lượng chỉ để vào nhìn nàng một cái? Nhà giàu cỡ nào mới nhìn nổi?"
Lão Trương cảm khái. Một quân nhân chết trên chiến trường, phí tổn tối đa để an gia cũng chỉ tám mươi lượng.
Thám tử trả lời:
"Bẩm Thiêm sự, Yên Ly cô nương này lợi hại ở chỗ, cùng một lúc nàng bị mấy người khó lường của Đại Định phủ nhìn trúng."
"A Thạch Mãng - con trai của thủ lĩnh bộ lạc An Tây; Đại vương đệ nhất thiết khí Bắc Liêu - Nhĩ Đức Nhạc; còn có Tam Vương gia Bắc Liêu - Thác Bạt Trượng - thân thúc thúc của Đại vương Bắc Liêu, năm nay hơn bảy mươi tuổi, háo sắc thành tính, cực kỳ thích những mỹ nhân tươi trẻ. Có ba người này giữ thể diện, chỗ ngồi có quý hơn nữa cũng có người giành."
Tạ Khuynh không khỏi líu lưỡi:
[ oa, tiểu cô nương này rất lợi hại a. ]
[ ba người này ở Bắc Liêu tuyệt đối là đại nhân vật, thế mà nàng có thể khiến cả ba đồng thời khuynh tâm? ]
"Mặc kệ thế nào, đêm nay nhất định phải tới Vũ Dương cư một chuyến." Cao Tấn lên tiếng:
"Không thể bỏ lỡ cơ hội đêm nay."
Đêm nay người tên Yên Ly kia còn múa ở Vũ Dương cư, chứ qua đêm nay thì chưa chắc.
Ba đại nhân vật kia, không quản ai cướp được vị Yên Ly cô nương này, cũng sẽ không để nàng xuất đầu lộ diện. Chờ đến khi nàng bị kim ốc tàng kiều*, bọn họ muốn gặp nàng hỏi chuyện Cao Nguyệt khó càng thêm khó.
(*Kim ốc tàng kiều: nhà vàng cất người đẹp.
ƯattpadTaiTheTuongPhung)
Đạo lý này lão Trương cũng hiểu. Chẳng qua hắn cảm thấy quyết định trọng đại này không nên được nói ra từ miệng Cao Tấn, hẳn là nên để Tổng chỉ huy là hắn đây nói mới đúng, không thể lần nào cũng bị tên thiếu gia ăn chơi họ Cao này nắm mũi dẫn đi.
"Cái đó... Ta cảm thấy a..."
Lão Trương có ý đồ muốn tìm chút cảm giác tồn tại, nhưng mà thái độ của mọi người lại làm tâm hắn tan nát.
"Được, vậy chúng ta đi sắp xếp một chút." Chưởng quỹ trà hành đáp lời Cao Tấn.
"Còn phải bàn bạc thêm, mọi người không thể đi hết được." Tô Lâm Kỳ nói.
"Cao Giáo úy khẳng định phải đi a? Vậy ta cũng phải theo bảo hộ ngài." Tô Biệt Hạc nói.
"Tiểu Tô đi đương nhiên ta cũng đi." Chu Phóng nói.
"Nếu các ngươi đều đi, vậy ta cũng phải tới mở mang tầm mắt một chút." Tạ Khuynh nói xong, hỏi câu mấu chốt nhất:
"Đúng rồi, khoản chi tiêu đi Vũ Dương cư đêm nay ai sẽ chi trả?"
Lão Trương vừa rồi chả ai để ý bỗng nhiên được đám người không biết kính già yêu trẻ vây quanh...
Cần ý kiến không ai hỏi hắn, cần tiền thì lại đều tới tìm hắn!
Lão Trương khóc trong lòng nhiều chút!!!
♡ ♡ ♡ ♡ ♡ ♡ ♡
Nào nào, tiếp theo là chuyên mục bổ sung kiến thức ngoài lề, khá dài á nha, nhưng đọc đã lắm í:
Vũ khúc Nghê thường:
Trong Dị Văn Lục: Vua Đường Minh Hoàng nhân đêm Trung thu được một đạo sĩ hóa phép đưa lên chơi cung trăng. Các tiên nữ trên cung trăng xiêm áo lộng lẫy, múa hát duyên dáng. Khi về lại cõi trần, nhà vua phỏng theo điệu nhạc của các tiên nữ trên cung trăng mà chế ra điệu "Nghê Thường vũ y khúc" cho các cung nhân múa hát.
Có câu: "Vũ Y thấp thoáng, nghê thường thiết tha."
Lạc Thần:
Có câu: "Giang Nam hữu Nhị Kiều, Hà Bắc Chân Mật tiếu."
Nghĩa là Giang Nam có Tiểu Kiều và Đại Kiều thì Hà Bắc có nàng Chân Mật quốc sắc thiên hương, đẹp khuynh quốc khuynh thành.
Đây là đại mỹ nhân làm xiêu lòng ba cha con họ Tào, ai xem phim Tam Quốc sẽ biết.
Đương thời khi còn sống, bà chưa từng được phong làm Hoàng hậu mà chỉ được gọi là Chân Phu nhân.
Khi Tào Phi xưng Đế, ông lạnh nhạt với chính thất Chân phu nhân, mà lại sủng ái Quý tần Quách Nữ Vương cùng các Lý Quý nhân, rồi Âm Quý nhân, sau đó lại nạp thêm hai con gái của Hán Hiến Đế, dù Chân thị là Chính thất phu nhân cũng không hề được ra chỉ lập làm Hoàng hậu. Chính vì lý do này, Chân phu nhân có sinh oán hận, bà còn làm thơ để phê phán. Tào Phi nghe được, rất giận nên ban chết cho bà.
Khi Tào Duệ lên ngôi, truy tôn mẹ đẻ thụy hiệu Văn Chiêu Hoàng hậu.
Nhan sắc của Chân Hoàng hậu đã được Tào Thực ca ngợi hết lời trong bài phú "Lạc Thần Phú".
"Lạc Thần phú" được Tào Thực sáng tác khi Chân Hoàng hậu - chị dâu của ông - đã qua đời. Tào Thực dùng hình ảnh ẩn dụ "Mật Phi - thần của Lạc Thủy" để nói về vẻ đẹp của nàng Chân Lạc.
Kim ốc tàng kiều:
Dùng để chỉ ngôi nhà đẹp, sang trọng bên trong cất giấu giai nhân hoặc người tình.
Xuất phát từ truyện cổ, ngày xưa có một hoàng đế gọi là Hán Vũ Đế, Hoàng hậu đầu tiên của ngài tên là Trần A Kiều. Bọn họ là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, Hán Vũ Đế đã hứa hẹn với chị họ của ngài rằng: Nếu có một ngày ta cưới A Kiều làm vợ thì ta sẽ cho xây một tòa lầu cao bằng vàng thật to để nàng ở.
Nhưng về sau vận mệnh của Trần Hoàng hậu rất bi thảm, sau khi phu quân của nàng lên ngôi Hoàng Đế liền phế nàng lập Vệ Tử Phu lên làm Hoàng Hậu. Nàng bị đẩy đến Trường Môn Cung (lãnh cung Trường Môn) chờ đợi hắn trong đau khổ suốt hơn hai mươi năm trời, đến tận khi nàng chết, Hán Vũ Đế cũng không một lần đến thăm. Cho nên câu này cũng dùng để chỉ thứ đẹp lộng lẫy nhưng cô đơn, cô tịch.
Tái Thế Tương Phùng muốn nói là: Đọc xong thấy 'Hồng nhan bạc phận' quá đúng luôn mọi người nhỉ.
Biết vậy nhưng toi vẫn muốn được làm hồng nhan á.
(/▽\*)