Đột nhiên, bà hướng bên ngoài hô to lên, thanh âm cũng là mang theo sợ hãi.
“Tỷ nhi, tỷ nhi, tỷ nhi của ta ngươi sao vậy?"
Hà ma ma vội vàng đem tay ấn ở trên vai của Thẩm Thanh Từ, cũng là đè lại thân thể nho nhỏ của nàng. Nhưng là Thẩm Thanh Từ lúc này lại mở to hai mắt, trên khuôn mặt nhỏ lúc này trắng bệch không có lấy một chút tơ máu. Thân thể nàng đang không ngừng co rút, giống như đang phải chịu một loại pháp hình đáng sợ nào đó, cũng là phải chịu loại đau đớn mà thân thể của nàng không thể thừa nhận nổi.
“A Ngưng, A Ngưng……”
Thẩm Định Sơn rất nhanh đã chạy đến, trên người hắn vẫn còn mặc áo giáp. Hắn đây là vừa từ thao trường trở về. Rõ ràng thời điểm hắn rời nhà, người vẫn còn rất tốt. Tiểu A Ngưng của hắn còn dặn dò hắn phải trở về nhà ăn cơm. Hắn chính là đã đáp ứng. Nhưng là thế nào hắn mới đi ra ngoài có một hồi, tiểu A Ngưng của hắn là làm sao vậy?
Thẩm Thanh Từ cái gì cũng là không có nói nổi, trong khuôn miệng nho nhỏ không ngừng có máu chảy ra. Hà ma ma sợ nàng lại cắn phải lưỡi của bản thân, chỉ có thể nhét một miếng vải bông vào miệng của nàng. Chính là như vậy, nhìn nàng lại càng khiến cho người ta thấy đau lòng.
Lúc này, trên mặt trên trán của tiểu nữ oa tràn đầy mồ hôi lạnh. Cứ lau xong lại lập tức chảy ra, thân hình nho nhỏ cũng là không ngừng run rẩy. Nàng không khóc, không nháo, chỉ là nước mắt cứ không ngừng rơi.
Phủ y trong chốc lát đã bị kéo lại đây, chính là cái gì cũng tra không ra. Vốn tưởng là chứng kinh mộng, nhưng bộ dáng của Thẩm Thanh Từ lúc này lại không giống như là mộng. Lúc ấy Tuấn vương phi mắc chứng kinh mộng nghiêm trọng đến như vậy, chỉ cần gọi một tiếng, người đều là tỉnh lại. Nhưng là bọn họ đã hô lâu đến như vậy rồi, Thẩm Thanh Từ chính là vẫn không có tỉnh. Đại phu hết cách cũng chỉ có dùng kim châm cứu cho Thẩm Thanh Từ. Mỗi một cây châm tuy được cắm vào tay của Thẩm Thanh Từ, nhưng Thẩm Định Sơn lại cảm thấy như đang được đâm vào lòng của mình, bắt đầu rỉ máu. Thẩm Định Sơn là cái đại nam nhân, trước nay đều là đổ máu không đổ lệ, ở trên chiến trường danh tiếng từng làm bao địch nhân sợ vỡ mật, trong tay từng gϊếŧ vô số người, vậy mà lúc này, chỉ vì nhìn thấy nữ nhi bị ngân châm cắm vào từng ngón tay, thế nhưng hắn lại khóc.
Hắn dùng tay chặn hai mắt của mình, hoảng đến khống dám xem nhiều thêm một cái nữ nhi của chính mình đang chịu khổ.
“A Ngưng thế nào?
Vũ Văn Húc mang theo Đỗ thái y đuổi đến đây. Bọn họ tới cũng thật nhanh. Lúc Vũ Văn Húc biết chuyện này, lập tức liền đem Đỗ thái y xách lên, lại đem hắn ném ngay lên ngựa. Dọc theo đường đều là thúc ngựa phi như bay mà đến. Mà hiện tại Đỗ thái y vẫn còn đang đứng bên ngoài mà phun đâu. Một đường này, đáng thương cho một phen lão xương cốt của Đỗ thái y, Vũ Văn Húc đều là đã đem một thân xương cốt của hắn muốn chặt đứt rồi.
Thẩm Văn Hạo nửa ngày mới là phản ứng lại đây, hắn không biết phải nói như nào?
“A Húc, A Ngưng không biết làm sao vậy? Nàng hộc máu, ngươi nói nàng làm sao vậy, nàng vì cái gì sẽ hộc máu a……”
Hắn dùng sức nắm chặt cánh tay của Vũ Văn Húc, mạnh tay đến mức đều sắp đem một khối thịt trên tay của Vũ Văn Húc vặn xuống.
Mà hắn lúc này lại không ngừng hỏi vì cái gì, đúng vậy, vì cái gì, vì cái gì, ngay cả phủ y đều là trả lời không ra, Vũ Văn Húc hắn sao có thể biết?
Chính là hắn biết hiện tại Thẩm Văn Hạo đang bối rối nôn nóng, giống như lúc mẫu thân của hắn bị bệnh không có thuốc vậy, hắn cũng là nôn nóng như vậy. Khi đó chính là Thẩm Văn Hạo cả ngày lẫn đêm đều bồi hắn, không ngại bị hắn véo, bị hắn hỏi đến phiền.
“Ngươi đầu tiên là buông tiểu Tuấn vương ra đã." Tống Minh Giang vội vàng chụp một chút bả vai của Thẩm Văn Hạo. "Ngươi sắp đem cánh tay của Tiểu Tuấn vương bẻ gãy rồi."
“Thực xin lỗi……” Thẩm Văn Hạo vội vàng buông tay của chính mình ra, cũng là xấu hổ vô cùng.
“Không có việc gì,” Vũ Văn Húc thử cử động tay một chút, tâm trạng của Thẩm Văn Hạo hắn cũng hiểu được, hắn hướng về phía Thẩm Văn Hạo nói. "Trước đừng vội nói những chuyện khác, chúng ta đầu tiên là để Đỗ thái y xem qua một chút."
Đỗ thái y vừa mới ôm cây nôn xong một hồi, còn chưa có ngồi dậy được thì Vũ Văn Húc đã lao đến tóm lấy cổ áo ông.
“Đỗ thái y, hiện tại cứu tính mạng người là chuyện quan trọng nhất, người muốn nôn thì lát nữa về nhà chậm rãi nôn sau được không?"
Hắn nói rồi đem Đỗ thái y kéo vào bên trong, Đỗ thái y kém chút nữa bị hắn làm ngạt chết.
Cuối cùng khi vào đến trong phòng Vũ Văn Húc cũng chịu đem tay mình bỏ ra. Đỗ thái y khẽ vặn lại cổ của chính mình, đều bị đau đến không muốn nói chuyện.
“Thái y vất vả,” Thẩm Định Sơn vừa thấy là Đỗ thái y đến, trên khuôn mặt đang hiện rõ vẻ bất lực cũng là có thêm nhiều chút ánh sáng hi vọng.
Đỗ thái y khẽ vung tay, tất cả đều là một đám thô nhân. Cái tiểu nhân kia chút nữa thì làm hắn ngạt chết. Cái người lớn này, một bàn tay dễ có khả năng đem hắn đập chết. Cho nên nói, hắn làm đại phu cũng thật là mệt, mỗi ngày đều phải để ý để tự bảo vệ cái mạng nhỏ của chính mình.
Đỗ thái y đi qua, vừa thấy Thẩm Thanh Từ đang lộ ra bộ dáng thống khổ như vậy, liền vội vàng ngồi xuống. Ông kéo tay của tiểu nữ oa ra, chỉ là khi bắt mạch cho nàng thì hai hàng lông mày cũng nhăn lại đến khẩn trương.
Vũ Văn Húc lui ra phía sau một bước, rốt cuộc hắn cũng là ngoại nam, ở tại nơi này lâu cũng không có tiện. Chính là khi hắn vừa lùi ra một chút lại phát hiện thấy Thẩm Thanh Dung đứng ở một góc. Sắc mặt nàng hiện tại còn trắng bạch hơn so với muội muội của mình, bộ dáng cũng là bị doạ cho tới ngốc lăng. Hắn vừa muốn mở miệng an ủi, nhưng lại ngẫm lại, thực sự giờ hắn qua đó cũng là không tiện.
Hắn cũng chỉ có thể đứng ở bên người của Thẩm Văn Hạo, lại là khẽ vỗ vỗ bả vai của hắn, thầm lặng an ủi hắn.
Đỗ thái y bình tĩnh buông tiểu cánh tay của Thẩm Thanh Từ xuống. Sau đó dùng tay mình khẽ mở mí mắt của nàng. Hắn cũng chưa từng bao giờ gặp qua chứng bệnh nào cổ quái như này. Này không phải chứng kinh mộng. Hơn nữa khám qua thì thân thể không có vấn đề gì. Mặc kệ nhìn thế nào cũng không thấy bộ dáng giống như nhiễm bệnh. Nhưng là cái tiểu nữ oa này lại đang rất đau. Vẻ bề ngoài nhìn nàng như đang bị một loại đau đớn xé tận tâm can dày vò. Nhưng như thế nào mạch tượng lại tra không ra là bệch gì?
Hắn hành y cả đời, thật đúng là chưa bao giờ gặp qua chứng bệnh nào quái lạ như thế, đương nhiên cũng chưa từng gặp người nào có biểu hiện như Thẩm Thanh Từ.
"Thái y, thế nào?” Thẩm Định Sơn vội hỏi, cũng là thập phần sốt ruột.
“Tướng quân đừng vội,” Đỗ thái y trấn an Thẩm Định Sơn, “Ta đầu tiên là làm lệnh ái hảo hảo an tĩnh một hồi, sau lại nói cái khác.”
Nói xong hắn trực tiếp lấy ra một cây châm dài, tay nâng châm vững vàng, chớp mắt cây châm đã cắm lên mấy chỗ huyệt lớn trên người Thẩm Thanh Từ. Sau đó quả thực là Thẩm Thanh Từ đã an tĩnh hơn, nhưng hàng lông mi thật dài vẫn là đang run rẩy đến đáng thương, ngay cả tóc cũng là ướt đẫm.
“Tướng quân thỉnh.” Đỗ thái y nói một câu thỉnh rồi đứng lên ra ngoài. Thẩm Định Sơn cầm tay nhỏ của nữ nhi khẽ đặt xuống dưới chăn, lại là sờ một chút đầu nhỏ của nàng, sau đó mới là theo Đỗ thái y ra ngoài.
"A Ngưng nhà ta là như thế nào? Đây là có chuyện gì, nàng rốt cuộc là mắc phải bệnh gì?"
“Tướng quân chớ trách,” Đỗ thái y kỳ thật cũng không biết phải trả lời như thế nào. "Có thể là lão phu thật sự tài hèn học ít, xác thật là không nhìn ra được lệnh ái rốt cuộc là sinh bệnh gì, từ mạnh tượng cũng không tra ra được bệnh gì?" Vốn là người bị mắc bệnh gì, chỉ cần dựa vào bắt mạch, cũng đều là tám chín phần sẽ chuẩn được ra bệnh, chính là theo như mạch tượng thì thân thể của đứa nhỏ này không có việc gì a.
“Phủ y cũng là nói như thế,” Thẩm Định Sơn biết Đỗ thái y không có khả năng ba hoa chích chòe, vậy là tiểu A Ngưng của hắn chính là không có bệnh gì đi, nhưng là nàng lại đau.
“Ta nghĩ……” Đỗ thái y lại là vuốt vuốt râu của chính mình. "Có lẽ là lệnh ái nhớ tới cái gì, cho nên là có chút ma chinh?"
“Nàng……”
Biểu tình trên mặt Thẩm Định Sơn có chút ảm đạm.