Chính là dần dần, nàng tựa hồ chính là nhận mệnh. Không nhận mệnh còn có thể thế nào, chẳng lẽ, thật sự để cho mấy cái bà tử đè ở trên người nàng, sau đó để Tần ma ma trước mặt mọi người làm loạn trên người nàng sao?
Nêú nàng không náo loạn, lúc làm cũng chỉ có một người là Tần ma ma. Đương nhiên ở lúc ban đầu xác thực là rất đau, chút cần động một chút toàn thân nàng đều là toát mồ hôi lạnh. Nhưng về sau cũng là chậm rãi tốt lên, cũng không có đau như lúc đầu nữa. Đương nhiên là những đồ vật bổ dưỡng cũng đều là mỗi ngày được đưa đến, chưa từng gián đoạn.
Mà đáng nói là gần đây nhất Thẩm Thanh Từ bỗng dưng bộc phát tiểu tính, không muốn ăn cơm. Muốn ăn nhất định phải là đồ vật do chính tay tỷ tỷ làm. Tỷ tỷ làm nàng mới ăn, còn người khác làm gì đó, nàng sống chết cũng đều không có ăn. Cho dù dỗ thế nào cũng không được, nếu là tỷ tỷ làm nàng sẽ ăn, còn không nàng tình nguyện chịu đói cũng sẽ không ăn.
Điều này làm cho Hà ma ma vừa là đau lòng lại là bất đắc dĩ.
Thẩm Thanh Dung đương nhiên là luyến tiếc để muội muội chịu đói bụng, vì vậy mỗi ngày đều là vội vàng đi phòng bếp tự mình học làm đồ ăn. Dù sao cũng không phải việc đại sự gì, nàng chỉ có một cái muội muội như vậy. Muội muội của nàng đã không có nương, hiện tại muội muội bất quá chính là đề ra một cái yêu cầu nho nhỏ như vậy, nàng sao có thể không đồng ý?
Cho nên từ đó về sau đến thật lâu, ở trong phòng bếp mỗi ngày đều có thể nhìn thấy thân ảnh của Thẩm Thanh Dung. Nàng cũng chưa từng học qua trù nghệ, cho nên cũng chỉ có thể là học đến đâu dùng đến đó, để nữ đầu bếp dạy, nàng tự mình học. Tuy rằng cũng có khi sẽ bị cắt vào tay, khắp tay đều là vết cắt linh tinh, nhưng là mỗi lần chỉ cần nhìn thấy vẻ mặt háo hức của muội muội ngồi ở cửa phòng bếp, dù chịu khổ hơn nàng cũng nguyện ý.
Dần dần, trù nghệ của nàng cũng là càng ngày càng tốt. Đương nhiên cũng là sẽ không như lúc ban đầu cắt vào tay của chính mình. Hơn nữa đồ vật nàng làm cũng ngày một ngon hơn, mỗi ngày đều làm cho Thẩm Thanh Từ ăn đến bụng nhỏ no tròn.
Hà ma ma hiện tại cũng có chút đau đầu với tính tình của Thẩm Thanh Từ.
“Nàng như vậy tốt sao?”
Hà ma ma hỏi Tần ma ma, “Này có thể hay không chậm trễ đại tỷ nhi?” bà có cảm giác thật có lỗi với Thẩm Thanh Dung. Rõ ràng hàng ngày còn phải học rất nhiều thứ, nhưng là hiện tại đều đem thời gian lãng phí ở trong phòng bếp. Tuy rằng nói là vì tỷ nhi nhà bà, nhưng bà cũng không thể làm chậm trễ Thẩm Thanh Dung a.
“Sẽ không chậm trễ,” Tần ma ma đôi mắt mị mị, sau đó kiên định. "Người đến ngũ cốc còn không phân biệt được, về sau liền không nấu nổi cho phu quân một bát canh, vậy còn không phải là sẽ để cho mấy cái nha đầy tâm cơ yêu mị có cơ hội biểu hiện ở trước mặt cô gia hay sao?"
Thẩm Thanh Từ kém một chút không có bị miếng canh mình vừa uống vào làm sặc.
“Uống chậm một chút, không ai cùng ngươi tranh đâu.”
Thẩm Thanh Dung ôn nhu vỗ vỗ tiểu bả vai của muội muội. Thấy nàng thích ăn những đồ vật mình làm, trong lòng thật sự rất thỏa mãn. Nàng xác thực vẫn luôn cảm giác chính mình vì muội muội làm quá ít, cho nên đừng nói là làm điểm tâm cho muội muội ăn, liền tính muốn nàng cả đời không gả chồng, chỉ bồi muội muội, nàng cũng đều là nguyện ý.
Thẩm Thanh Từ ngoan ngoãn uống canh, lại nghĩ tới những gì Tần ma ma vừa mới nói. Thật đúng là đạo lý, cũng chính là ý tưởng của nàng. Nàng mới không để tỷ tỷ trở thành cái người đến ngũ cốc chẳng phân biệt được,trở thành cái quý nữ tay chân không biết việc gì. Sau khi thành thân chỉ biết cùng những cái tiểu thϊếp đó đấu đến chết đi sống lại, mỗi ngày đều sống trong những âm mưu thủ đoạn dơ bẩn của chốn hậu viện.
Về phía cái gì mà cầm kỳ thi hoạ, kia chính là những thứ dư thừa trong sinh hoạt. Kỳ thật những cái đó các tiểu thư khuê các, tiểu gia bích ngọc học lên cũng là để đua đòi, so sánh hơn thua với nhau. Còn nói có tác dụng gì, nàng cảm thấy không hề có, rất vô dụng.
Học thành lại có thể thế nào, trở thành đệ nhất tài nữ tinh thông cầm kỳ thi hoạ thì thế nào.
Chờ tới sau khi thành thân xong, có nữ chủ nhân nhà ai sẽ ra khiêu vũ, sẽ đánh đàn cho người khác nghe. Nam chủ nhân trong nhà đều là vội vàng bận rộn cả ngày. Chờ đến khi trở về còn không phải là mong muốn nhìn thấy cơm nóng canh ngọt, không khí thư thái sao. Mà thê tử chính mình có biết đánh đàn khiêu vũ, tú tài hảo học, ngâm thơ hội hoạ xuất xắc thì sao, cũng đâu thể mang ra nói chuyện hằng ngày được, đâu thể no bụng được đâu.