“Ca, ngươi gần đây có phải có tâm sự hay không?" Thẩm Thanh Dung là muội muội song sinh với hắn, tâm tư hai người đối phương cũng có thể biết được một chút. Gần đây Thẩm Văn Hạo dường như luôn có chút thất thần, cũng không biết là đang nghĩ đến cái gì, thường xuyên thất thần đến quên nói chuyện, cho dù là ở trước mặt của A Ngưng cũng là như vậy.
“Là có chút,” Thẩm Văn Hạo cũng là thừa nhận, “Ngươi còn nhớ rõ, vị phu nhân được các ngươi cứu cách đây không lâu không?"
“Ân,” Thẩm Thanh Dung gật đầu, “Chính là vị Tuấn vương phi kia, nàng có tốt không?"
Thẩm Văn Hạo gật đầu: "Thương thế của bản thân người vốn đã không có gì trở ngại, chính là nghe nói người lại mắc chứng kinh mộng, hiện tại ngày đêm đều liên tục gặp phải ác mộng, bệnh tình đã triền miên hồi lâu. Vũ Văn huynh cũng rất lâu rồi chưa có đi học."
“Ta xác thật lo lắng cho hắn.”
Bản thân hắn vốn đã là người không còn có nương. Ngày tháng không có nương có bao nhiêu vất vả hắn không phải là không biết. Bất quá kỳ thực huynh muội bọn họ cũng không có chịu qua khổ, bởi vì còn có mẫu thân. Mẫu thân đối xử với bọn họ như là con cái thân sinh. Chỉ là đáng thương cho tiểu A Ngưng, mới có 4 tuổi đã không còn mẹ ruột.
Cho nên, hắn không hy vọng Vũ Văn Húc cùng hắn giống nhau, về sau thành hài tử không có nương. Về sau nếu Tuấn vương gia lại muốn tục huyền, vậy không tránh khỏi chịu khổ bởi những đấu đá trong nội trạch. Tuy rằng nói hắn đã là cái tiểu Tuấn vương, cũng có ba người thân tỷ tỷ. Chính là ai biết về sau cái nữ nhân được Tuấn vương gia tục huyền lấy về là cái mặt hàng gì.
Còn về phần phụ thân hắn, một đời này của người hẳn là sẽ không lấy ai nữa. Hắn hiểu biết cách làm người của phụ thân, phụ thân sẽ không để A Ngưng có nguy cơ bị người hãm hại. Mà cái gọi là hãm hại, đó chính là cưới một cái mẹ kế.
“Như thế nào như thế nghiêm trọng?” Thẩm Thanh Dung đều là bị dọa tới rồi. Nàng lúc ấy biết vị phu nhân kia là Tuấn Vương phi cũng thật đúng là hoảng sợ. Không thể tưởng được nàng bất quá liền tùy tay một cứu, là có thể cứu cái Tuấn Vương phi ra tới. Thời buổi này, bầu trời rơi xuống không phải cục đá, mà thành Tuấn Vương phi.
“Đại ca, kia Tuấn Vương phi hiện tại tốt không?”
Thẩm Thanh Dung lo lắng hỏi. Khi đó sau khi nàng cứu người, nghĩ thầm cũng sẽ không có trở ngại mới đúng, rốt cuộc thương tình xác thật không nặng. A Ngưng nhà nàng mới 4 tuổi bị chảy nhiều máu như vậy, nhìn xem hiện tại không phải là vẫn đang tung tăng nhảy nhót không có việc gì đó sao?
“Ta nghe người ta nói, không phải quá tốt,” Thẩm Văn Hạo trầm mặc lên, trong lòng cũng chính là càng thêm lo lắng cho Vũ Văn Húc. Mà bọn họ đã lâu không gặp, hắn cũng không có phương tiện hỏi thăm. Đến nỗi những việc này hắn cũng là nghe Tống Minh Giang nói qua, nói biểu thẩm của chính mình gần đây xác thực cực không tốt. Đỗ thái y mỗi ngày đều bận rộn chạy qua phủ đâu. Nhưng dù là vậy cũng không thấy ý tứ Tuấn vương phi tốt lên, thậm chí hiện tại ngày càng thêm nghiêm trọng.
“Đại ca……” Thẩm Thanh Dung cắn cắn môi đỏ của chính mình, “Chúng ta đi thăm Tuấn Vương phi một chút đi?” Dù nói như thế nào vị phu nhân kia cũng là do nàng đã cứu. Hơn nữa Vũ Văn Húc cũng Thẩm Văn Hạo quan hệ lại thân thiết như vậy. Nói nữa là mệnh của A Ngưng nhà nàng cũng là do người ta cứu. Giờ mẫu thân người ta gặp chuyện, nếu không qua thăm, nàng xác thực là cũng không được yên lòng.
“Ta cũng đang có ý này,” Thẩm Văn Hạo đứng lên, “Ta đây liền đi chuẩn bị, tuy rằng cha không ở trong phủ, chính là tướng quân phủ chúng ta vẫn có người dùng được, cũng nên đến xem có giúp đỡ được gì không?"
“Hảo," Thẩm Thanh Dung đem đồ thêu trong tay cũng là đặt ở một bên, chuẩn bị thay đổi quần áo liền đi.
“Tỷ tỷ, ta cũng phải đi.”
Thẩm Thanh Dung mới vừa là đứng lên, một cánh tay nhỏ liền bắt được quần áo của nàng. Cánh tay nhỏ kia cùng ngó sen giống nhau, nho nhỏ trắng nộn, móng tay cũng đều là hồng nhạt.
“Ngươi chừng nào thì tỉnh lại?”
Thẩm Thanh Dung dở khóc dở cười, chọc một chút khuôn mặt nhỏ của muội muội. Bản thân nàng vẫn cho rằng muội muội còn sẽ ngủ, để cho ma ma nhìn một lát, bọn họ đi một chút sẽ về. Kết quả vừa nhìn lại nàng đã tỉnh rồi.