Bà cũng không thể oán nhi tử của chính mình, kia dù sao cũng là do chính mình sinh. Muốn oán cũng là oán tức phụ của lão đại, ngày thường cũng coi như là người khôn khéo, như thế nào bây giờ lại hồ đồ như vậy. Tuy rằng bà cũng lão đại nói, cũng đồng ý với lời nói của lão đại, nhưng đó chỉ là ở ngoài mặt, còn ở trong lòng Thẩm lão phu nhân vốn là đã cực kỳ khó chịu. Đối với cháu gái mình hàng ngày vẫn yêu thích, bây giờ lại cực kỳ ghét bỏ, trong lòng càng là không thích.
Ngày tháng về sau của Thẩm Nguyệt Thù như nào, về sau cũng không có một chút quan hệ nào cùng Thẩm Thanh Từ.
Một ngày này, Thẩm Thanh Từ cũng bắt đầu cùng mới tiên sinh đi học. Sau khi giảng bài xong, tiên sinh liền để lại bài tập cho Thẩm Thanh Từ sau đó mới rời đi. Thời điểm Thẩm Thanh Từ làm bài tập xong, đang muốn đi tìm tỷ tỷ chơi thì lại thấy Thẩm Định Sơn tiến vào, phía sau còn có một phụ nữ trung niên quá 40 tuổi đi theo.
Trung niên nữ tử ngẩng đầu ưỡn ngực bước đi, tóc được búi gọn gàng không chút cẩu thả, quần áo trên người tuy rằng có chút cũ, nhưng mà lại thập phần sạch sẽ.
Đây là Hà ma ma.
Đôi mắt Thẩm Thanh Từ liếc mắt một cái liền nhìn chằm chằm vào người phụ thân trung niên kia, trong mũi cũng dâng lên một cỗ chua xót khó nhịn.
Đây đúng là Hà ma ma, là người đời trước đối tốt nhất với nàng, cũng theo nàng bồi gả đến Hoàng gia, cuối cùng bị người ta vu hãm cho là trộm cắp, bị người mạnh mẽ đuổi đi. Đây là vú nuôi của nương nàng. Thời điểm Thẩm gia xảy ra chuyện, Thẩm lão phu nhân đem nương và những người thân cận của người đều đuổi đi hết, ngay cả Hà ma ma cũng bị đuổi đi.
Đây là nhũ mẫu của nương nàng, đồng thời cũng là ma ma của nàng, đối với nàng cẩn thận tỉ mỉ chiếu cố, cũng là trung tâm trung thành nhất. Đời trước mặc kệ nàng bị chúng bạn xa lánh, mặc kệ nàng bất kham, chẳng ngại nàng bì ổi, dù nàng như nào thì trong mắt Hà ma ma nàng chính là tất cả. Cho dù cuối cùng bà mất cả tính mạng của mình, cũng vẫn luôn muốn che chở cho nàng.
“Làm sao vậy, A Ngưng?” Thẩm Định Sơn đem nữ nhi từ sau lưng kéo ra tới, sau đó đem nàng ôm lên.
“A Ngưng, đây là Hà ma ma, là nhũ mẫu của mẫu thân con, về sau nàng cùng nãi ma ma cùng nhau chăm sóc cho con được không?" Nãi ma ma từ lúc ban đầu vẫn luôn là đi theo Thẩm Thanh Từ, vẫn luôn luôn đối tốt với nàng. Ở lâu như vậy, rốt cuộc cũng đã có cảm tình. Mà nãi ma ma cũng là người tuân thủ bổn phận, cho nên hắn cũng không có nghĩ đổi bà đi. Hiện tại hắn tìm được Hà ma ma trở về, về sau bên người của A Ngưng cũng có người từng ở bên cạnh mẫu thân nàng, hắn cũng yên tâm hơn. Bởi hắn biết rõ, Hà ma ma sẽ dùng cả tính mạng của mình để che chở A Ngưng lớn lên.
“Tỷ nhi, người là tiểu thư nhỏ của ta.”
Hà ma ma vừa thấy khuôn mặt nhỏ của Thẩm Thanh Từ, liền biết đây là hài tử của tiểu thư nhà bà. Thẩm Thanh Từ quả thực giống hệt với tiểu thư lúc còn nhỏ, ngay cả mùi hương trên người cũng giống nhau như đúc. Tiểu thư nhà bà khi nhỏ cũng mang theo mùi hương sữa ngọt ngào như này, thực dễ ngửi, có thể làm tâm người đối diện muốn hòa tan. Đây là mùi hương chỉ có Lâu gia nữ tử mới có. Nữ tử Lâu gia từ khi sinh ra đã có mùi thơm lạ lùng, sinh ra là có thanh hương. Khi còn bé, đó là mùi hương sữa, chờ đến khi trưởng thành chính là mùi hương hoa. Về sau khi tuổi tác lớn hơn chút nữa thì mùi hương hoa sẽ chuyển thành đàn hương nhi vị, loại mùi hương nhi này sẽ thay đổi theo 4 mùa, theo tuổi, cũng có thể thay đổi theo tâm tình biến hoá. Đây cũng coi như là thiên phú của nữ tử Lâu gia. Mọi người đều nói nữ tử Lâu gia là đứa trẻ được trời cao chiếu cố, sinh ra thân đã mang mùi hương lạ lùng, về sau tất không phú thì quý. Vậy mà sao mệnh của tiểu thư nhà bà lại khổ như vậy, tuổi còn trẻ liền đã ra đi, để lại một cái hài tử còn nhỏ như vậy ở trên đời.
"Nào, tỷ nhi, để ma ma ôm con một cái.”
Thẩm Định Sơn cẩn thận đối với nữ nhi nói.
Thẩm Thanh Từ vươn tiểu cánh tay của chính mình, Hà ma ma cẩn thận ôm qua nàng. Một cỗ mùi sữa ngọt ngào quanh quẩn bên chóp mũi bà, đây là mùi hương bà đã từng quen thuộc. Bà ôm Thẩm Thanh Từ trong tay mà cảm thấy quá áp lực. Bà sợ bản thân mình không kìm nổi tiếng khóc đang nghẹn ở trong ngực, bà sợ mình khóc lên sẽ doạ đến tiểu thư nhỏ của bà.