Mà đối với sự tình Thẩm gia muốn đoạt thân phận con vợ cả của Thẩm Văn Hạo, Tần ma ma cũng là thầm oán ở trong lòng. Một cái lão bà ăn nhờ ở đậu, thế nhưng lại dám đánh cái chủ ý như vậy.
Tỷ nhi nhà nàng tuy rằng nhỏ nhưng tâm lại là trong sáng, phu nhân cũng là người nhân từ, sao có thể để người khác chiếm đồ vật của phủ tướng quân.
Mà Tần ma ma ở tướng quân phủ, cũng là người có tiếng nói. Không thể không nói, Thẩm Thanh Dung lo lắng là đúng rồi. Nàng sợ những kẻ không có mắt đó, khi dễ muội muội của mình, người bên cạnh muội muội còn ít, cũng đều mới vào phủ, bị người khác bắt nạt cũng không làm gì được. Vì thế nàng mới để Tần ma ma qua.
Đối phương bị Tần ma ma nói lại một cái liền đỏ thẫm mặt, chỉ có thể cúi thấp đầu, một câu cũng không dám nói. Tuy rằng nói bà ta ở trong phủ cũng coi như là có chút thể diện, lời nói cũng có chút trọng lượng. Nhưng trong lòng bà lại hiểu rõ, ở trước mặt Tần ma ma, bà cái gì cũng không phải.
Tần ma ma chỉ cần ở trước mặt tướng quân nói một câu, bà liền có thể phải trực tiếp cuốn gói cút đi.
Đời trước kỳ thật cũng phát sinh chuyện như vậy, bất quá, khi đó Thẩm Thanh Từ mới vừa trở về, lá gan cực nhỏ, rõ ràng nàng mới là tướng quân phủ đích nữ, vậy nhưng sợ hãi người ngoài. Nàng chỉ dám ở trước mặt đại ca và đại tỷ tung hoành ngang ngược, về sau thế nào lại cùng Thẩm Nguyệt Thù đi lại trở nên thân thiết, sau đó ngày càng xa cách với Thẩm Thanh Dung. Cuối cùng bị Thẩm đại phu nhân dạy hư.
Thẩm Thanh Từ lẳng lặng đem sách của chính mình ra, sau đó chỉnh tề mà đặt lên bàn, cũng liền không thèm để ý tới Thẩm Nguyệt Thù. Mà Thẩm Nguyệt Thù, từ trước đến nay vốn là được sủng ái, tự nhiên nàng ta sẽ không chịu được Thẩm Thanh Từ làm lơ đối với chính mình như vậy, tính tình đại tiểu thư lập tức nổi lên. Nàng ta đột ngột đứng lên, đem sách Thẩm Thanh Từ vừa bày ra ném hết xuống đất, sau đó nâng cằm khiêu khích nhìn Thẩm Thanh Từ.
Mà một màn này, phu tử đều xem ở trong mắt, đôi mắt vốn bình tĩnh cũng trở lên lạnh lẽo một mảnh.
Hắn uổng công đọc sách thánh hiền lâu như vậy, thế mà lại dạy ra mấy cái học sinh như vậy. Hắn thật sự cảm thấy thẹn với sư môn, tự hổ thẹn với chính bản thân mình.
Tần ma ma thấy sự tình phát sinh như vậy, vội vàng hướng ánh mắt về phía nãi ma ma. Ngay lập tức nãi ma ma liền tiến tới đây, trực tiếp bế Thẩm Thanh Từ lên, đem nàng ôm trở về. Mà Tần ma ma hung hăng trừng mắt một cái nhìn nãi ma ma của Thẩm Nguyệt Thù.
Được, hảo, thật sự hảo a.
Bà xoay người liền nhanh chóng rời đi nơi này, mà phu tử cũng thu dọn đồ vật của chính mình. Buổi học hôm nay thì thôi đi, hiện tại nháo thành như vậy, hắn cũng không có tâm tư mà tiếp tục giảng nữa.
Thẩm Thanh Từ cũng không ngạc nhiên khi bị bà vú ôm trở về. Kỳ thực nàng đã sớm dự liệu được kết quả như vậy. Nàng chính là cố ý, nàng biết Thẩm Nguyệt Thù sẽ đem đồ vật của nàng vứt trên mặt đất. Tính tình nàng ta chính là như vậy, xem ai không vừa mắt, xem ai không thích liền sẽ ném đồ vật. Đúng là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, mặc kệ qua mấy đời, tính tình Thẩm Nguyệt Thù đều là như vậy, vô pháp thay đổi.
Sau khi Thẩm Định Sơn hồi phủ thì biết được tin nữ nhi ở phủ học phải chịu ủy khất. Được a, hảo a, hắn cười lạnh. Là hắn dùng thể diện của bản thân, là hắn tốn bạc mời tiên sinh về phủ dạy học. Cuối cùng thì sao? Nữ nhi của hắn chưa kịp học cái gì đã bị người ta khi dễ. Tiểu nữ nhi của hắn, hắn còn không nỡ nói nặng lời dù chỉ một câu, vậy người khác dựa vào cái gì mà bắt nạt nàng, bọn họ dựa vào cái gì?
Xem ra, về sau phủ học này mở hay không cũng thế. Hắn sẽ mời đến một vị tiên sinh riêng cho nữ nhi, không để nàng phải học chung với bọn người kia nữa. Tiểu A Ngưng của hắn, không cần phải xem sắc mặt của người khác, càng không cần phải chịu người khác khi dễ.
Nghĩ là làm, hắn lập tức vung tay lên kêu người đi truyền lời, trực tiếp mời tiên sinh sang tướng quân phủ của bọn họ. Từ hôm sau phu tử chỉ dạy một học trò là Thẩm Thanh Từ, thỉnh thoảng có thể thêm Thẩm Thanh Dung qua nghe giảng cùng.