Nãi ma ma tiếp nhận Thẩm Thanh Từ từ trong lòng Thẩm Định Sơn, sau đó ôm nàng vào bên trong phòng ngủ. Mà lúc này không người nào biết, hài tử bọn họ tưởng đã ngủ rồi thực ra vốn chưa hề ngủ. Nàng chỉ giả vờ nhắm mắt rồi âm thầm đem nước mắt của chính mình nghẹn trở về.
Nàng không phải không dám nhìn người, chỉ là nàng không biết làm thế nào để đối mặt. Đó là ca ca, là tỷ tỷ. Là ca ca bị nàng năm đó hại chết không được toàn thây, còn có tỷ tỷ bị thiêu sống.
Nãi ma ma đem nàng đặt trên giường lớn. Đây không phải cái giường ọp ẹp với chiếc chăn bông rách nát. Đây là chiếc giường rộng rãi, vững trãi, bên trên trải lên vài tầng đệm chăn mềm mại, chăn đắp là vải vân cẩm làm thành, cực kì mềm mại, bên trên còn có hương thơm.
Nãi ma ma ngồi ở bên cạnh, nhẹ nhàng lấy cây quạt phe phẩy cho Thẩm Thanh Từ. Trời lúc này đã dần nóng, cho nên với tiểu hài tử phải thật cẩn thận chú ý, không để nàng nóng quá cũng không để nàng quá lạnh được.
Nhưng cho đến buổi tối, nãi ma ma lại không có để ý phát hiện được, toàn thân Thẩm Thanh Từ đều đang đổ mồ hôi.
Thẩm Thanh Từ vẫn có thói quen hay phe phẩy trống bỏi. Nàng đem trống bỏi đặt vào trong chăn, sau đó dùng tay nhỏ của chính mình nắm chặt chăn. Nàng nhắm mắt lại. Cơ hồ không ngoài ý muốn, nàng lại mơ thấy những gì đã trải qua ở đời trước. Không thể nghi ngờ, những thứ đó đối với nàng chính là ác mộng.
Nàng lại nắm chặt vào chăn, bàn tay nàng bám chặt đến mức cơ hồ các khớp xương ngón tay đều trở nên trắng bệch.
“Đại ca, làm sao bây giờ, An Đông ca ca đem Tứ hoàng tử đả thương.”
Thẩm Thanh Từ khóc lóc với Thẩm Văn Hạo, đôi mắt nàng khóc nhiều đến nỗi đã sưng đỏ như quả hạch đào, nàng không ngừng kể lể. "Hắn không phải là cố ý, hắn thật sự không phải là cố ý. Nếu chuyện này bị người khác biết, như vậy Hoàng gia đều muốn xong đời, Hoàng gia chỉ là thương nhân, cũng không có ai làm quan lớn, cũng không có ai cầm binh quyền. Hoàng Thượng chắc chắn sẽ xử tội. Đả thương hoàng tử, kia chính là tử tội, phải bị chém đầu a. Huống chi vị Tứ hoàng tử kia từ trước đến nay đều là hỉ nộ vô thường, cũng là âm tình bất định. Có một lần có một cung nữ vô tình đem quần áo của hắn làm dơ, vậy mà hắn liền đem cung nữ kia ném vào trong sông, cũng không cho ai xuống cứu nàng, làm cho người đang sống sờ sờ bị chết đuối."
Toàn bộ trong kinh không ai là không biết, Tứ hoàng tử là kẻ tàn nhẫn độc ác. Ai thấy hắn cũng đều phải né xa ba thước mà đi. Chính là cũng không biết Hoàng An Đông như thế nào cùng Tứ hoàng tử nổi nên xung đột, hơn nữa còn đem người đánh một trận. Mặc kệ là ngoài ý muốn hay là lý do gì, hiện tại sự thật là Tứ hoàng tử đã bị thương.
Hiện tại việc này đã xảy ra, rất có thể sẽ còn bị nháo lớn lên. Lấy tính tình của Tứ hoàng tử, Hoàng gia rất có thể sẽ bị tan cửa nát nhà.
Cho nên hiện tại như thế nào mới có thể xử lý tốt chuyện này đang khiến cho người Hoàng gia sứt đầu mẻ trán. Thậm chí còn có người nghĩ thu thập đồ đạc, chạy trốn. Chính là dưới bầu trời này, đâu đâu mà không phải là đất của Thiên tử. Ở trên đất này, dân nào mà không phải là dân của Thiên tử. Đây là Thiên hạ của vua, càng không nói đến ở kinh thành ngay dưới chân Thiên tử này, ngươi muốn chạy đi đâu được. Hoà thượng chạy được nhưng miếu đứng yên, tuy rằng Hoàng gia chỉ là một thương nhân, nhưng trong phủ cũng là sai tông phức tạp, hơn mấy trăm mạng người của Hoàng gia, đều không có khả năng tất cả đều chạy trốn được đi?
Hơn nữa động tác lớn như vậy, cho dù là Tứ hoàng tử có ngốc cũng sẽ đoán được, bọn họ đây là muốn chạy án đi.
Hoàng gia gấp, nàng cũng gấp gáp không kém.
“Đại ca, nếu An Đông ca ca thật sự đã xảy ra chuyện, ta cũng là không sống nổi.”
Nàng ngồi trên mặt đất, thỉnh thoảng khóc lóc, chính là tùy hứng muốn mệnh. Mà nàng cũng là một đại tiểu thư bị sủng hư, cũng bị người khác dạy hư. Nàng không có mẹ ruột, cũng không có ai dạy nàng nên như nào làm người, nàng chỉ biết chính mình tốt là được.
“Hoàng An Đông thật sự đối với ngươi rất quan trọng sao?”
Thẩm Văn Hạo hỏi Thẩm Thanh Từ.
Thanh âm sâu kín, âm sắc cũng là nhẹ nhàng.
“Đương nhiên quan trọng,” Thẩm Thanh Từ đá một chút Thẩm Văn Hạo, "Người đã hại chết nương ta như ngươi sẽ không hiểu, trên đời này chỉ có hắn là đối xử với ta tốt nhất. Nếu không có An Đông ca ca, ta cũng không thiết sống nữa."
Thẩm Văn Hạo đem thân mình ngồi xổm xuống, sau đó sờ sờ đầu tóc của muội muội. "A Ngưng không khóc, cũng không sợ, ca ca sẽ giúp ngươi, một hồi sẽ giúp ngươi."
Hắn cười, vẫn là đối với muội muội trước sau như một yêu thương, chẳng sợ Thẩm Thanh Từ nói một câu ngươi hại chết nương ta, nói một trăm lần, hắn vẫn là không có một tia sinh khí.
"Đại ca muốn giúp An Đông ca ca như thế nào?"
Quả nhiên, Thẩm Thanh Từ vừa nghe lời này liền nín khóc, nhanh chóng biến lại thành tiểu cô nương kiều khí hàng ngày. Nàng lôi kéo cánh tay áo đại ca, vô cùng gấp gáp.
“Ngươi không cần phải xen vào, đại ca sẽ có cách, chỉ cần A Ngưng của chúng ta vui vẻ liền hảo, cha không còn nữa, chính là còn có đại ca, đại ca là sẽ không để cho người khác khi dễ A Ngưng.”
Thẩm Thanh Từ nghe xong liền cao hứng, nàng vội vã thu thập chính mình, sau đó gấp gáp thay quần áo rồi chạy đi tìm Hoàng An Đông. Chính là khoảnh khắc rời đi nàng không có phát hiện, trong nháy mắt kia, trong mắt Thẩm Văn Hạo có tia bi sắc cùng không nỡ.
Cái cuối cùng hắn để lại cho muội muội của mình chính là nụ cười của mình. Hắn vẫn luôn cười, nhìn theo muội muội rời đi, cái liếc mắt cười kia, chớp mắt như là đã ngàn năm trôi qua nàng không được thấy lại nữa.
Hắn cười, kỳ thật thực thảm đạm
Hắn cười, kỳ thật thực tái nhợt.
Hắn cười, kỳ thật cũng là thực thất vọng.
Hắn cười, trong lòng cũng có chút không nỡ.
Thời điểm Thẩm Thanh Từ trở về, nàng vui vẻ nhảy nhót giống một chú chim nhỏ, bởi vì có người mới nói cho nàng tin tức, nói Tứ hoàng tử đã không truy cứu Hoàng gia nữa. Thử hỏi nàng có thể không cao hứng sao?
Nàng muốn đem chuyện này nói cho đại ca, ân, đại ca vừa giúp nàng một việc lớn như vậy, về sau nàng liền sẽ không hận hắn nữa, về sau nàng sẽ đối với hắn tốt một chút.
Kết quả lúc nàng trở về nhà, lại nhìn thấy trong nhà đều treo lên màu trắng câu đối phúng điếu, đây là ai đã chết?
Nàng nhìn chằm chằm vào những câu đối phúng điếu đó, theo bảng năng nàng đều không thích những cái đó, đương nhiên cũng là muốn rời đi. Nhưng trong chốc lát, nàng lại lộn bước chân trở về, đi về phía viện của chính mình. Đây là nhà nàng, nàng là đích nữ của phủ tướng quân, trong phủ này thân phận của nàng là cao quý nhất, nàng phải sợ cái gì. Vì cái gì lại không thể về nhà, lại nói nữa, ai đã chết, cùng nàng cũng đâu có quan hệ gì?
Chỉ là, nàng càng đi lại càng là kinh hãi, bởi vì những câu đối phúng điếu đó là ở được treo ở trong viện của bọn họ, không phải ở nhị phòng nơi đó, mà hiện tại ở trong viện này trừ bỏ đại ca đại tỷ cùng nàng, liền không chủ tử khác a.
Trong phủ chỉ có chủ tử đã chết mới có thể treo lên câu phúng điếu như vậy, tổng không thể vì một cái hạ nhân đã chết mà cũng treo lên đi?
“Ngươi đã trở lại…….”
Đột nhiên một thanh âm sâu kín vang lên từ phía sau, làm nàng cảm thấy cả lưng đều phát lạnh.
Nàng bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn lại, liền thấy ở cửa viện Thẩm Thanh Dung đang đứng. Nàng mặc một thân bạch tố đồ tang, nàng đã mười chín tuổi rồi nhưng lại chưa có gả cho ai. Nàng mặc quần áo tang, mặt mũi trắng bệch, trông không khác gì nữ quỷ a.
“Ngươi như vậy dọa người làm cái gì?” Thẩm Thanh Từ vốn chính là bị dọa không nhẹ, vừa thấy Thẩm Thanh Dung mặc một thân bạch y, trực tiếp liền đã đi tới, lại là lôi kéo quần áo trên người nàng, “Ngươi ăn mặc thành như vậy làm gì, muốn trù ta chết sao? Ngươi đừng tưởng rằng ta đã chết, ngươi liền có thể trở thành đích nữ, ta nói cho ngươi, Thẩm Thanh Dung, liền tính là ta đã chết, ngươi cũng bất quá vẫn chỉ là cái thứ nữ ti tiện không có người muốn mà thôi.”
Lúc nàng muốn tiếp tục mắng to, bang một tiếng, mặt nàng tê dần. Thẩm Thanh Dung không chút lưu tình vung tay lên cho nàng một cái tát ở trên mặt. Cái tát bất ngờ làm cả người nàng cũng ngây ngốc luôn.