“Chính là vị kia đã cứu Tuấn Vương phi Thẩm Thanh Dung?” Một cái cô nương khác phe phẩy cây quạt mộc hương la lăng trong tay chính mình. Cây quạt này quả thực là quý. Mọi người đều là hiểu rõ, thời tiết đang dần trở lạnh. Cho nên cây quạt này bất quá chính là bởi vì xứng với y phục mà tới. Ai sẽ thật sự mở quạt mà dùng đâu.
“Nhưng còn không phải là,” một cái hồng y cô nương khác cũng là cầm lấy quạt tròn của chính mình nhẹ nhàng diêu lên, không khỏi lại là cười một tiếng.
“Chính là đáng tiếc a, lúc trước Diêu nhị cô nương cũng là ở nơi đó, cũng chỉ là kém một ít, đã có thể cứu người. Nhưng chính là vẫn kém a, mà một cái kém này, lại là kém chi ngàn dặm.”
“Nếu là vị Diêu nhị cô nương kia cứu được Tuấn Vương phi, như vậy hiện tại còn không biết phải có cỡ nào phong cảnh a?”
Nàng này nói, chính là có vài phần ý tứ hâm mộ. Đương nhiên những cái quý nữ trong kinh đó, có cái nào là không hâm mộ người đã cứu Tuấn vương phi đâu. Trước không đề cập đến thân phận của Tuấn vương phi, vốn chính là quận chúa đương triều, bà ngoại vẫn là đương kim Thái Hậu. Còn nữa, thế lực của Tuấn vương phủ ở kinh thành cũng là số một số hai. Nếu như ai cứu Tuấn Vương phi, liền thừa nhận ân cứu mạng của toàn bộ Tuấn vương phủ. Như vậy về sau, còn lo gì không được như ý.
Như những quý nữ nhà huân quý bọn họ trước không đề cập đến. Nhưng nếu sự tình này rơi trên người Diêu Linh Lung kia, đối với loại bất nhập lưu cô nương này mà nói, đây chính là cơ hội một bước thăng thiên a.
Chính là đáng tiếc a, này thật là mưu sự tại nhân, mà được việc lại ở thiên. Một cái cơ hội tốt như vậy lại bị vị đích trưởng nữ của Hộ quốc công phủ kia nhặt được đi. Nhân gia trước kia là thứ nữ thì sao, hiện tại chính là đích trưởng nữ đứng đắn của Hộ quốc công phủ. Không có của hồi môn thì sao chứ, không phải người ta còn có Tuấn vương phủ sao? Về sau chờ xuất giá, này một phần của hồi môn Tuấn Vương phủ vẫn là muốn ra.
Bất quá vẫn là có không ít người trên mặt cười, nhưng là trong lòng chỉ sợ cũng là thực sự chướng mắt cái vị đích trưởng nữ của Hộ quốc công phủ này. Ai bảo bản thân nàng xuất thân chính là thứ nữ, lại là không có mẫu tộc phù hộ. Cho dù thế nào, so với những cái đích nữ đứng đắn đó vẫn là kém phần tinh quý một ít.
Đang ở lúc này, giống như có một loại nhàn nhạt hoa mai thanh hương đánh úp lại, chính là mùi hương có chút lạnh lùng, giống như tuyết trắng hạ xuống hồng mai phía trên, kia một mạt hương khí di người, lại cũng có chút hơi hơi lãnh diễm.
Như thế nào, Tuấn Vương phủ hoa mai đã nở sao?
Liền ở lúc tất cả mọi người đều đang kinh ngạc với xuất xứ của trận mai hương này, lại có người tinh mắt phát hiện thấy Tuấn vương phi đang là lại đây.
Các cô nương lúc này đều là đứng lên, cũng là chỉnh quần áo, đầu tóc linh tinh. Ai cũng đều muốn cấp Tuấn Vương phi lưu lại một mặt ấn tượng tốt.
Diêu Linh Lung nhẹ nhàng phe phẩy quạt tròn trong tay, ngực cũng là nghẹn khuất buồn. Đặc biệt là vừa thấy một viện hoa tinh xảo quý giá như này, tâm cũng là càng thêm buồn tới rồi khó chịu.
Nàng luôn là cảm giác, vinh dự như vậy nên là nàng được mới đúng. Rõ ràng một ngày kia, nàng cũng là ở. Rõ ràng chỉ chút nữa thôi, vậy mà cuối cùng phần quân công ấy lại rơi vào tay người khác.
Tuy rằng nàng cũng không biết vì sao chính mình sẽ có ý tưởng như vậy, chính là mỗi khi đêm khuya đi ngủ, trong giấc mộng nàng liên tục mơ thấy mình luôn là người được bồi ở bên cạnh Tuấn vương phi. Cũng chính bản thân mình hưởng hết toàn bộ hâm mộ cùng thổi phồng của nhóm quý nữ trong kinh. Chính là vì cái gì khi nàng mở mắt ra là lúc, toàn bộ những điều đó đều là biến mất. Nàng vẫn là Diêu nhị cô nương ở trong phủ không được người thích nhất, cũng phải chịu cảnh ở trước mặt đại tỷ hết sức lấy lòng mới có thể theo đến đây. Đại tỷ là đích nữ, chẳng lẽ nàng liền không phải?
Tuy rằng nói mẫu thân nàng là tục huyền, chính là nàng cũng là đứng đắn đích nữ.
Người kia của Hộ quốc công phủ, còn không phải đích nữ đâu, chính là dựa vào cái gì, nhân gia muốn tới thì tới, liền đi là có thể đi.
Trong mắt của nàng cũng là dần dần bị chôn xuống một ít cái gì, cái loại oán độc này, cái loại ghen ghét này cũng làm ngũ quan vốn chỉ hơi tươi đẹp của nàng, bây giờ có chút phần bị vặn vẹo.
Mà người đứng ở bên cạnh nàng thấy vậy, cũng là không khỏi cách xa nàng một ít, tránh cho một hồi bị người thấy, ngay cả bọn họ cũng đều là đi theo cùng nhau tao ương.
Tuấn Vương phi cũng là khoan thai mà đến, đồng hành còn có ba vị quận chúa, cùng với vài vị phu nhân Tuấn Vương phi đặc biệt mời đi theo. Đây đều là những phụ nhân cùng bà trước nay giao hảo. Đương nhiên lấy thân phận của bà, người bên cạnh, thân phận tất nhiên cũng là không tầm thường. Mà bà vẫn luôn mang Thẩm Thanh Dung theo bên người, đủ để thấy bà đối với Thẩm Thanh Dung có bao nhiêu thích. Đương nhiên những vị phu nhân đó nhìn ở mặt mũi của Tuấn vương phi, tất nhiên cũng sẽ đối Thẩm Thanh Dung gương mặt tươi cười đón chào. Hơn nữa Thẩm Thanh Dung chính mình làm được điểm tâm, cùng với phẩm tính và quần áo của nàng, cũng đều là được các phu nhân khích lệ.
“Không có việc gì, chớ sợ,” Tuấn Vương phi an ủi chụp một chút mu bàn tay của Thẩm Thanh Dung, “Ngươi làm thực tốt, các nàng đều là rất thích ngươi.”
Tuấn Vương phi biết Thẩm Thanh Dung thực khẩn trương, kỳ thật bà cũng không nghĩ tới, Thẩm Thanh Dung sẽ biểu hiện xuất sắc như thế. Bà còn sợ nàng sẽ sợ hãi đâu, kết quả bà đến là lo lắng vô ích. Tuy rằng Thẩm Thanh Dung tính tình là cực dễ thẹn thùng, chính là bảo không được, hôm nay một thân trang điểm này của nàng thật sự là quá mức xuất sắc. Hơn nữa khí sắc của nàng lại cực tốt, hiện khỏe mạnh vô cùng, tự nhiên khiến các vị phu nhân thích.
Kỳ thật các nàng đều là không thích những cái nữ tử có phần hư nhược, giống như gió thổi một cái liền ngã, nữ tử nói đến việc đi đường cũng đều là yêu cầu có người đỡ. Các nàng đều là người có con trai con gái. Nếu như cấp nhi tử tuyển thê mà nói, những cái quý nữ yếu đuối như bị gió thổi qua đó, tất nhiên là sẽ không nhập vào mắt của các nàng.
Lập tức liền có vài vị phu nhân thật đúng là nhìn trúng Thẩm Thanh Dung, cái gì của hồi môn không của hồi môn, trước không đề cập tới, cô nương Thanh Dung này hiện tại còn chưa cập kê, chính là này dáng người cũng đã tốt như thế. Kia đến lúc trưởng thành còn phải nói.
Các nàng nhưng đều là động một ít tâm tư, bất quá chính là có chút đáng tiếc, bởi vì Tuấn Vương phi trong tối ngoài sáng lời nói đều mang theo ám chỉ, vị Thẩm đại cô nương này bà cũng đã nhìn trúng. Về phần bà muốn đem vị Thẩm đại cô nương này hứa cho ai, kỳ thật cũng là sự tình mà bọn họ trong lòng đều là hiểu rõ, chỉ là không nói ra.
Thẩm Thanh Dung hơi hơi thẳng thắn sống lưng, kỳ thật nụ cười trên mặt của nàng đã có chút cứng đờ. Nàng còn chưa từng đối mặt với nhiều người như vậy, có chút mờ mịt vô thố không biết như thế nào nói chuyện. Bất quá, Tuấn Vương phi nói rất đúng, về sau những tụ hội của các thiên kim khuê các như vậy, nàng nhất định phải lại đây. Rốt cuộc là nàng vốn sinh hoạt ở giữa cái vòng tròn này, chung quy lại chính là cũng không thể cả đời không thấy người đi.
Còn hảo, ma ma dạy nàng quy củ lễ nghi nàng cũng đều là nhớ kỹ, cũng là không có ra cái gì quá xấu. Còn nữa nàng hôm nay quần áo trang điểm cũng là tương ứng khéo léo, cũng không so với nữ tử khác kém đến cái gì. Bản thân nàng còn muốn càng khéo léo, càng đặc biệt một ít. Rốt cuộc quần áo cũng là do chính nàng chỉnh sửa, hoa ở mặt trên cũng là do chính nàng thêu thành. Trên người nàng mang theo trang sức không nhiều lắm, chính là mọi thứ đều thật quý báu. Những đồ vật bên ngoài đó, làm nàng có tự tin, nhất định bản thân không đến mức là kém người khác, cũng không có làm chính mình xấu hổ.
Không thể không nói, Thẩm Thanh Từ thật đúng là cho tỷ tỷ của mình tin tưởng lớn lao, không cho nàng kém với bất luận kẻ nào. Nói sâu ra, đồ vật trên người nàng tùy tiện lấy ra, người biết hàng nhìn qua đều là biết, đây đều là cực phẩm thứ tốt.
Người tinh mắt, còn lại sẽ phát hiện vòng tay nàng mang trên cổ tay, chính là ngọc mỡ dê tốt nhất. Mà ngọc giới mỡ dê này, sợ là không có vạn lượng bạc trắng là mua không được trong tay. Cũng vì vậy làm phần lớn mọi người đều suy đoán, vị cô nương này rốt cuộc là cô nương nhà ai, như thế nào tinh quý tới như thế?