Nói đến đây, Thúy Vân cười cười, “Giữ lại một hán tử xa lạ ở nhà, chị vốn là rất sợ, nhưng nghĩ đến cậu bị thương, tạm thời cũng không thể làm gì, cậu nếu là người xấu, chờ tỉnh lại chị liền đi báo quan. Nếu là người tốt, thì tiếp tục làm biểu đệ của chị đi.”
“Vậy chị bây giờ thấy tôi là người tốt hay người xấu?”
“Hiện tại xem ra vẫn là rất tốt. Chị sẽ không nhìn lâm, được rồi cậu vừa tỉnh lại không lâu, đừng nói chuyện nữa. Sớm nghỉ ngơi một chút đi, chị ở ngay cách vách, có chuyện gì gọi chị là được.”
Thúy Vân đi rồi, Diệp Thiếu Dương ngồi ở trên giường, trong đầu không sai biệt lắm trống rỗng.
Xuyên việt rồi…
Trên TV từng xem nhiều phim xuyên việt như vậy, mình cũng từng ảo tưởng, xuyên việt về cổ đại, tự sướng các loại, tìm pháp sư trâu bò nhất lúc ấy đấu pháp, dựa vào tri thức đương đại đi làm tiên tri…
Nhưng sau khi thật sự xuyên việt, trong lòng Diệp Thiếu Dương hầu như là sụp đổ, tựa vào trên đầu giường, lâm vào trong sự nhớ nhung đối với Nhuế Lãnh Ngọc và Tiểu Cửu, quá trình này giằng co rất lâu, cuối cùng Diệp Thiếu Dương cũng không thể không tiếp nhận sự thật, hơn nữa an ủi bản thân. Đầu tiên, Tiểu Cửu tuy hồn phi phách tán, nhưng hồn phách cũng chưa thật sự tan đi, mà là bám vào trên Đông Hoàng Chung, Quảng Tổng thiên sư đã công bố có biện pháp giúp Tiểu Cứu sống lại, Diệp Thiếu Dương tuyệt đối tin tưởng lão, dù sao lão là người đầu tiên biết Đông Hoàng Chung ở nơi đó, lão khẳng định còn biết rất nhiều bí mật.
Quan trọng nhất là, ở trên chuyện sinh tử của Tiểu Cửu, Diệp Thiếu Dương tin tưởng Quảng Tổng
thiên sư tuyệt đối không thể lừa gạt mình. Về phần Nhuế Lãnh Ngọc… Diệp Thiếu Dương nhớ tới liền lòng như đao cắt, hận không thể lập tức từ trên tay Hậu Khanh đem cô cướp về, nhưng bây giờ tình huống này, cũng chỉ có thể nhẫn nại.
Ít nhất có một điểm, làm Diệp Thiếu Dương vẫn có chút an ủi, Nhuế Lãnh Ngọc ở trong tay Hậu Khanh, an toàn khẳng định là có cam đoan, một điểm này Diệp Thiếu Dương vẫn tin tưởng Hậu Khanh, hơn nữa mặt khác, Nhuế Lãnh Ngọc bây giờ thân phận chuyển thể quý đồng đã bại lộ, mặc kệ ở nơi nào cũng rất nguy hiểm, ở dưới sự bảo hộ của Thị tộc, ngược lại sẽ an toàn hơn chút.
Diệp Thiếu Dương mở ra tay trái, các hồn ẩn bên trên đều còn, Diệp Thiếu Dương lần lượt kích hoạt, nhưng mỗi một cái đều không có phản ứng. Diệp Thiếu Dương thở dài, một loại cảm giác cô độc thật sâu lan tràn ra ở sâu trong lòng.
Cứ như vậy hầu như nằm một đêm, thời gian trời sáng, cảm xúc của Diệp Thiếu Dương chuyển biến tốt hơn chút, bắt đầu cẩn thận phân tích tình huống, tự hỏi mấy vấn đề:
Thứ nhất, mình xuyên việt trở lại dân quốc, rất có thể là Từ Phúc gây ra, cũng chỉ có Sơn Hải Âm của hắn mới có thể nghịch chuyển càn khôn, xuyên qua thời không, về phần Tư Phúc là khi nào xuất hiện, lại là thế nào đem
mình mang về dân quốc, dù sao cũng không nghĩ ra, Diệp Thiếu Dương dứt khoát không đi nghĩ nữa. Hắn bây giờ muốn biết nhất là, có phải chỉ có một mình mình xuyên việt hay không!
Nếu thật sự chỉ có một mình mình, vậy thật sự là bi kịch!
Từ kinh nghiệm đến phân tích, nếu các môn nhân kia của mình cũng về tới dân quốc, hồn ẩn nhất định sẽ có cảm giác, từ kích hoạt hồn ẩn không phản ứng một điểm này đến xem, bọn họ hẳn là chưa xuyên việt, như vậy… Diệp Thiếu Dương nhớ lại một phen vài người lúc ấy đứng ở trên Đông Hoàng Chung, Tứ Bảo cùng Ngô Gia Vì, không biết bọn họ xuyên việt không?
Những thứ này, đều là vấn đề mình không biết được, bao gồm Từ Phúc vì sao phải đem mình đưa đến dân quốc, mấy vấn đề này, nhắm chứng chỉ có Từ Phúc mới biết, Diệp Thiếu Dương cũng bởi vậy xác định mục tiêu hàng đầu của mình ở thời không này: tìm được Từ Phúc!
Chỉ có tìm được Từ Phúc, mới có thể làm rõ tất cả cái này, hơn nữa có cơ hội trở lại thế giới của mình nhỉ!
Mục tiêu thứ hai của mình, là tìm được Quảng Tổng thiên sư… Không biết lão có xuyên việt hay không, Đông Hoàng Chung cũng không biết tung tích, nhưng những thứ này cũng chỉ có tìm được Quảng Tổng thiên sư mới có thể đi thăm dò.
Ngoài cửa sổ trời đã sáng, Diệp Thiếu Dương ghé sát vào cửa sổ, hướng ra phía ngoài đánh giá, những phòng xá gạch xanh ngói đỏ kia, là phong cách đặc thù thuộc về dân quốc. Một thế giới lạ lẫm này… Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, hạ quyết tâm, mục tiêu hàng đầu của mình thật ra không phải những thứ này, mà là ở thời đại rối loạn này sống sót, chỉ có sống sót, mới có cơ hội đi tra xét chân tướng tất cả cái này!
Diệp Thiếu Dương ngồi dậy, thử thổ nạp, kết quả vừa vận khí, chỗ bụng lập tức truyền đến một đợt đau đớn như kim đâm, đau ngã ở trên giường, hồi lâu mới khôi phục lại.
Diệp Thiếu Dương cảm giác được vị trí đau đớn, nhất thời trở nên thấp thỏm bất an, sẽ không là… Đan Điền xảy ra vấn đề gì chứ?
Khôi phục một hồi, Diệp Thiếu Dương thật cẩn thận vận khí, lần này không mãnh liệt như lúc trước, Đan Điền chỉ là mơ hồ đau, có khí tức mỏng manh chảy ra, Diệp Thiếu Dương dùng luồng khí tức này bao vây Đan Điền, cảm giác một phen, ra một cái kết luận bị thương: huyệt Đan Điền mình hầu như vỡ rồi.
Cái kết luận này, khiến Diệp Thiếu Dương cảm thấy khủng hoảng thật lớn.
Pháp sư làm phép, dựa vào là cương khí. Tu luyện cương khí, đến từ khí hải, trữ ở Đan Điền, cường độ khí hải, sẽ theo tu luyện dần dần tăng mạnh, là ngọn nguồn và thượng hạn của pháp lực, tương tự một thiên sư cùng một Linh Tiên, ở thời điểm hao hết cường khí, thổ nạp khôi phục, cường độ khí hải khác nhau, tốc độ khôi phục cùng thượng hạn cũng liền khác nhau, mà Đan Điền là dùng để chứa đựng cường khí, Đan Điền một khi tan vỡ, cho dù khí hải mạnh nữa, tốc độ sinh thành cương khí nhanh nữa, số lượng nhiều nữa, cũng không có chỗ cất giữ.
Huyệt Đan Điền trừ tồn trữ cương khí, cũng không có tác dụng gì khác, nếu không vận khí, hoàn toàn không cảm giác được huyệt Đan Điền tồn tại, bởi vậy Diệp Thiếu Dương trước khi thổ nạp, cũng chưa phát giác được Đan Điền khác thường, mà một khi vận khí, khí thải sinh thành cương khí hình thành chấn động đối với Đan Điền tan võ, lúc này mới cảm thấy đau đớn.
Đan Điền vỡ rồi…
Diệp Thiếu Dương cười khổ, Đan Điền tan vỡ, sẽ không ảnh hưởng bất cứ hành động nào, chỉ một điểm: không thể làm phép.
Cái này đối với Diệp Thiếu Dương thân phận pháp sư mà nói, quả thực là đả kích trí mạng.
Cũng may hắn là bài vị Linh Tiên, lý giải đối với đạo, đã có trình độ cực sâu, nếu thiên sư trở xuống, Đan Điền tan vỡ, dựa vào bản thân tuyệt đối không có biện pháp chữa trị, nhưng Diệp Thiếu Dương là có biện pháp, từ trong ba lô lấy ra bút chu sa cùng linh phù, vẽ một tấm Dưỡng Khí Phù, ở giữa bọc một đồng tiền lớn chú mẫu, dán lên bụng mình, hắn bây giờ không có cường khí làm phép, Dưỡng Khí Phù không có cường khí thấm vào, tự nhiên không thể kích hoạt, chỉ có thể dựa vào linh lực của đồng tiền lớn chú mẫu để kích hoạt, cách cái bụng, tiến hành ôn dưỡng chữa trị đối với Đan Điền.
Nếu thời gian đủ, Diệp Thiếu Dương là có năng lực chữa trị Đan Điền tan vỡ, khôi phục như lúc ban đầu, nhưng lúc này… Diệp Thiếu Dương bước đầu nhắm chùng, như thế nào cũng phải có hai tháng.
Nói cách khác, mình không sai biệt lắm có hai tháng thời gian, chỉ có thể sử dụng pháp thuật cơ bản nhất, trở thành một pháp sư bình thường không thể bình thường hon.
Trong lòng Diệp Thiếu Dương rất mất cân bằng, nhưng cũng không có cách nào hay. Bây giờ quấy nhiễu nội tâm hắn nhất, là nguyên nhân Đan Điền tan vỡ, hắn cẩn thận nhớ lại, có thể là kết quả mình mạnh mẽ khống chế Đông Hoàng Chung không riêng một thân pháp lực bị hút đi, pháp khí nháy mắt cắn trả, cũng đem huyệt Đan Điền đánh vỡ.