Lý Hạo Nhiên chăm chú nhìn hắn, nói: “Ngươi có tu vi bực này, ngươi là người phương nào?”
Tuy lúc trước từng đối mặt, Lý Hạo Nhiên nhìn ra lão thực lực bất phàm, nhưng không biết lão là thần thánh phương nào.
“Năm đó từng ở môn hạ tổ sư nghe giảng, sau đắc đạo phi thăng, cũng coi như có cái danh phận thầy trò.” Quảng Tổng thiên sư bắt cái Tử Ngọ Quyết nói.
Lý Hạo Nhiên hơi kinh ngạc, đánh giá cao thấp hắn, nói: “Ngươi là Trương Quả?”
Quảng Tổng thiên sư gật đầu, không cảm thấy bất ngờ, từ cổ tới nay, đạo sĩ có thể phi thăng vô cực hai bàn tay có thể đếm được, năm đó người từng nghe Thanh Ngu tổ sư khai đàn truyền đạo tuy nhiều, nhưng trừ Trương Quả, không có khả năng còn có người khác. Cho nên Lý Hạo Nhiên có thể lập tức nghĩ ra, cũng không ngạc nhiên.
Lý Hạo Nhiên nói: “Nghe đạo chẳng phân trước sau. Trương Quả chứng đạo, vãng sinh Tu La, phúc nguyên sâu rộng, nhưng người không phải Trương Quả, ngươi chỉ là một luồng thần niệm của Trương Quả, sinh ra linh trí mà thôi, sao dám ở trước mặt ta khoe khoang?”
Quảng Tổng thiên sư nói: “Tạo hấn nhất khai, vĩnh vô trữ nhật, tổ sư thận trọng.”
“Châu chấu đá xe” Lý Hạo Nhiên cười, lại lần nữa lắc chuông đồng. “Mạt pháp vị nhất!!”
Lại là một tiếng đạo hiệu, long trời lở đất, lại không phải ra từ trong miệng Quảng Tổng thiên sư. Hắn vừa khí vận đan điền, sau một tiếng đạo hiệu, chân khí đã súc tích phá, trong khoảng thời gian ngắn không có khả năng vận được nổi chân khí nữa.
Đạo hiệu là đến từ giữa sườn ngọn núi nào đó ở chung quanh.
Mọi người ngẩng đầu nhìn, dư âm lượn lờ, trong lúc nhất thời căn bản không thể xác định cụ thể nơi phát ra thanh âm, càng thêm nhìn không thấy người.
“Thế mà có người giúp.” Lý Hạo Nhiên khinh thường cười.
Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn, đếm một chút, đồng bạn nhỏ của mình đều ở bên người, hơn nữa bọn họ không phải quỷ thì là yêu, cho dù tu vi mạnh nữa, cũng không có khả năng phát ra thuần dương đạo hiệu, Phong Chị Cốc bên kia càng không cần phải nói, chỉ có một mình Đạo Phong là xuất thân/đạo giáo, thanh âm đến từ trên thung lũng, đương nhiên không quan hệ với hắn, hơn nữa Đạo Phong đã cùng Dương Cung Tử, Kiến Văn Đế ba người cùng nhau triển khai điên cuồng công kích đối với đám người Lê Sơn Lão Mẫu che ở phía trước Lý Hạo Nhiên, mục tiêu tự nhiên là ngăn cản Lý Hạo Nhiên lắc chuông.
Nhưng ba người này thực lực tuy mạnh, tùy tiện một người ở nhân gian hầu như cũng là vô địch, càng không cần phải nói Đạo Phong, nhưng đối phương dù sao nhiều người, kém cỏi nhất cũng ít nhất là cấp bậc chuẩn Địa Tiên, chuẩn La Hán. Chỉ dựa vào ba người, căn bản vô dụng.
Ở dưới Diệp Thiếu Dương dẫn dắt, người Liên Minh Tróc Quỷ cũng đều xông lên, vì thế, lại bắt đầu một lượt hỗn chiến mới.
“Người nào âm thầm giúp Đạo Phong?” Xa xa, trên một đỉnh núi, Nữ Bạt và Hậu Khanh cùng nhau hướng bảy đỉnh của Tinh Tú nhìn tới, ánh mắt ở trong son dã tìm kiếm người vừa rồi phát ra thuần dương đạo hiệu, nhưng chưa tìm được mục tiêu.
Ở giữa sườn ngọn núi nào đó, trong một mảng bụi cỏ, một người bề ngoài rất giống Diệp Thiếu Dương đúng, chính là Mộc Tử, cũng chính là Thông Huyền đạo nhân.
Thông Huyền đạo nhân sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt rất mỏi mệt. Vừa rồi tiếng thuần dương đạo hiệu kia chính là hắn phát ra, hắn tuy tu vi thâm hậu, nhưng bởi vì cách thung lũng quá xa, thi triển thuần dương đạo hiệu cần cương khí, cũng vượt xa Quảng Tổng thiên sư tiêu hao ở thung lũng, sau một tiếng, khí tức trong cơ thể cuồn cuộn, hồi lâu mới ép xuống được, trực tiếp đặt mông ngồi ở trên một thi thể.
Là một con hoằng tinh tu thành hình người, môn nhân Tinh Tú hải, vốn ở đây mai phục thủ son, bị Thông Huyền đạo nhân giết, chiếm cứ vị trí trên cao nhìn xuống này, có thể nhìn thấy mọi thứ xảy ra trong thung lũng.
Trừ con hoằng tinh đó, còn có vài tinh quái tu đạo, đều bị Thông Huyền đạo nhân giết, một đống thi thể bên cạnh còn đang không ngừng hướng bên ngoài đổ máu.
Thông Huyền đạo nhân an vị ở trong một đống máu bẩn, nhìn Diệp Thiếu Dương phía dưới, lẩm bẩm: “Diệp Thiếu Dương, lão tổ ta cũng là dốc hết sức giúp người rồi, cũng không thể bị nghiệm chứng ra quỷ đồng chân thân của ngươi, bằng không người nhất định phải chết không thể nghi ngờ, lão tổ ta còn đi đâu tìm thân thể thích hợp.”
Nhưng, chuyện Thông Huyền đạo nhân không muốn thấy nhất, vẫn đã xảy ra
Hai đám người đang trong hỗn chiến, đột nhiên, một tiếng chuông thanh thúy vang lên.
Đám người Đạo Phong và Diệp Thiếu Dương đột nhiên giật mình, ngừng chém giết, nhìn về phía Lý Hạo Nhiên.
Người khác cũng lục tục đều dừng lại tiến công, ánh mắt mỗi người đều tập trung ở trên người Lý Hạo Nhiên. Trường hợp nhất thời lặng ngắt như tờ.
Keng keng keng… Tiếng chuông thanh thúy lại vang một tiếng. Lý Hạo Nhiên trong tay lắc chuông, mỉm cười nhìn về phía Đạo Phong.
Đạo Phong không thử ngăn cản hắn nữa. Tiếng chuông đã vang, làm cái gì cũng không còn kịp rồi.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt toàn bộ mọi người cũng đều tập trung ở trên người hắn.
Chuông Vô Cực vang, quỷ đồng hiện nay. Đây là di ngôn Vô Cực Thiên Sư lưu lại. Cái chuông này tuy trên thế tích càng giống chuông nhỏ hơn, là Vô Cực Thiên Sư dùng thần niệm của mình trút xuống tể luyện, dựa vào liên hệ vô hình nào đó với Vô Cực Quỷ Vương, quỷ đồng một khi nghe được tiếng chuông, sẽ lập tức hiện hình.
Không có ai hoài nghi tính chân thật của chuyện này, bởi vậy đều đang chờ Đạo Phong hiện hình.
Đạo Phong tung người một cái tới bên người Diệp Thiếu Dương, dán một đạo ngọc phù ở trên đầu hắn, “Nhắm mắt, niệm Tĩnh Tâm Chú!”
Hắn dán cho Diệp Thiếu Dương là Bể Khí Phù, sẽ không tạo thành bất cứ ảnh hưởng nào đối với thân thể, nhưng có thể ngăn cách một số kích thích quấy nhiễu lòng người bên ngoài. Đối với tiếng chuông của chuông Vô Cực có khống chế hay không, hắn cũng không rõ lắm, nhưng tóm lại cần thử một lần. Hắn không thể để thân phận chuyển thể quỷ đồng của Diệp Thiếu Dương bại lộ.
“Ngươi đang làm gì?” Diệp Thiếu Dương giật mình nhìn hắn, đột nhiên nhớ tới cái gì, đẩy hắn một cái, “Thừa dịp chưa hiện thân, người chạy mau!”
Khóe miệng Đạo Phong hiện ra một nụ cười khổ.
Dương Cung Tử cũng phi thân đến, che ở trước người Diệp Thiếu Dương, nhỡ đâu có tình huống gì xảy ra, có thể sớm kịp ứng phó.
Nhuế Lãnh Ngọc cũng vội bước lên phía trước.
Bọn họ cũng đều biết, thật ra Diệp Thiếu Dương mới là chuyển thể quý đồng thật sự.
Nhưng, mười giây đã trôi qua, Diệp Thiếu Dương chuyện gì cũng chưa có.
“Anh… Không sao?” Nhuế Lãnh Ngọc giật mình nhìn hắn.
“Chuyện gì?” Diệp Thiếu Dương giật mình nhìn bọn họ, “Mấy người đều nhìn chằm chằm tối làm gì.”
Liên minh Không giới bên kia, mọi người cũng nhìn nhau, cuối cùng ánh mắt đều rơi ở trên mặt Lê Sơn Lão Mẫu, bọn họ đều là bị Lê Sơn Lão Mẫu triệu hồi đến, là Lê Sơn Lão Mẫu nói Đạo Phong là chuyển thể quỷ đồng, bọn họ mới tham dự lần hành động này.
Nếu Đạo Phong không phải quỷ đồng. Vậy cái phiền toái này liền quá lớn rồi, trả giá cũng quá lớn rồi.
Lê Sơn Lão Mẫu căn bản không dám nghĩ kỹ hậu quả, khẽ biến sắc, nhìn về phía Lý Hạo Nhiên, quát: “Chuyện là thế nào!”
Tin tức Đạo Phong là chuyển thể quỷ đồng, chính là người Huyền Không quan nói, tuy Lê Sơn Lão Mẫu cũng từng điều tra tình huống một trận chiến Huyền Không quan, tin tưởng đám người Lý Hạo Nhiên và Tô Mạt không nói sai, nhưng dù sao tin tức lúc ban đầu là Huyền Không quan phát ra.
Sắc mặt Lý Hạo Nhiên kiên định mà cương nghị, tiếp tục lắc chuông.
Keng keng keng…
Mọi người mở to mắt, nhìn chằm chằm Đạo Phong không tha. Mà đám người Đạo Phong lại nhìn chằm chằm Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương cũng không niệm Tĩnh Tâm Chú. Nhưng mà cũng chưa có bất cứ tình trạng nào xảy ra.