Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Quỷ Nhân Diệp Gia Thôn - Diệp Thiếu Dương (FULL)

“Kiến lửa… là cái gì?” Diệp Thiếu Dương nhìn vết sưng lớn nhỏ trên chân hắn, mấy cái đó cũng không phải do mấy con kiến thường có thể gây ra được.

“Một loại kiến độc sống trong núi, đầu chúng rất to, răng cũng rất khỏe nên khả năng tấn công rất mạnh. Chúng ta gặp đám kiến này trong mộ cổ, nên chúng là loại đã bị thi hóa, có thể chui vào cắn nuốt cơ thể người.”

Nói xong, Mộ Thanh Phong chuyển đề tài câu chuyện: 

“Người bạn kia của cậu bị trúng loại cổ trong cổ, người bình thường không chữa được, nhưng tôi có chắc chắn.”

Diệp Thiếu Dương nghe ra được ý hắn muốn dẫn, gật đầu nghe nói tiếp.

“Những kẻ có thể thả cổ trong cổ, đều là những kẻ mạnh các thuật về cổ, chúng tôi có nguyên tắc, có kẻ đã hạ cổ thì những vu sư khác không được ra tay cứu giúp, nếu không sẽ thành thù địch của nhau, không chết không dừng… Thế nhưng cậu là bạn của Tiểu Ngọc, tôi cũng không có gì để nói, mà hiện tại tôi không thể rời khỏi đây được, người bạn kia của cậu có thể chịu đựng được bao lâu nữa?” 

“Tạm thời có thể chống được, nhưng cứu càng nhanh càng tốt.” Dù sao thì cũng bị trúng phải cổ độc, cho dù dùng Thập Bát Thần Châm ngăn độc giữ mạng cũng không đảm bảo được, lỡ như xảy ra sự cố ngoài ý muốn thì có muốn hối hận cũng không kịp.

Mộ Thanh Phong cười nói:

“Nghe nói cậu là Thiên Sư đạo môn, pháp lực rất mạnh.” 

Diệp Thiếu Dương liền đoán được ý hắn muốn nói tiếp theo, quả nhiên, Mộ Thanh Phong nói:

“Cậu có dám đi xuống mộ cổ bắt giết Thi Vương không?”

“Dễ như lật tay.” Diệp Thiếu Dương cười trả lời. 

Mộ Thanh Phong thấy hắn nói chuyện nhẹ như không thì cũng không ôm bao nhiêu tin tưởng, thế nhưng thấy hắn đã đám đi, thì cũng dễ xử lý, lập tức gật đầu, nói:

“Cậu giúp tôi bắt Thi Vương, sau khi hoàn thành xong việc, tôi sẽ cứu bạn cậu, quyết không nuốt lời.”

“Đồng ý, lúc nào bắt đầu đi?” 

“Nghỉ ngơi vài ngày trước đã, chờ vết thương tôi khỏi thì đi.”

Tuy Diệp Thiếu Dương gấp gáp lo bạn nhưng cũng không thể ép người ta mang theo thương tật trên người đi chiến đấu, nên cũng đành phải đồng ý.

“Anh, cậu Thiếu Dương này lợi hại lắm, trong lúc em đuổi thi thì gặp vài chuyện ngoài ý muốn, cũng may mà có cậu ta giúp đỡ.” 

Một Thanh Vũ thấy hai người họ đã trở thành đồng minh thì rất là vui mừng, nói đỡ vài câu tốt cho Diệp Thiếu Dương, miêu tả sinh động lại cảnh Diệp Thiếu Dương chém giết “Hà Bá” cho hắn nghe.

Mộ Thanh Phong hừ lạnh, nói với Diệp Thiếu Dương:

“Chuyện này cũng được lan truyền khắp Thập Bát trại từ lâu rồi, bây giờ rất nhiều người đang dè chừng cậu, nên tốt nhất là cậu đừng đi đâu lung tung, cứ ở ngay trong nhà tôi, vầy thì ít nhất sẽ không có ai dám tới gây chuyện với cậu.” 

Diệp Thiếu Dương ngạc nhiên, bản thân mình rõ ràng làm chuyện tốt giúp người, tại sao lại bị người ta ghét bỏ, không lý nào lại thế!

Hỏi han một phen, mới biết lý do dân địa phương ghét mình, giết chết Hà Bá là không có vấn đề gì hết.

Ai cũng biết nó là thủy yêu, nhiều gia đình nơi đây đều có người thân bị giết chết bởi nó, không có cách nào khác mới phải cúng nó làm thần, chỉ có sợ hãi nó chứ không có ai tôn kính cả. 

Nếu Diệp Thiếu Dương giết không chết con thủy yêu thì sẽ chỉ có chọc giận lấy nó, khiến nó trả thù giày xéo lên người trong các trại, bọn họ tất nhiên là sẽ ghi hận Diệp Thiếu Dương, nhưng tình huống giờ đây đúng là nó đã bị giết, về sau đi thuyền ra ngoài cũng không cần phải lo lắng sợ sệt, cũng coi như Diệp Thiếu Dương đã làm chuyện tốt.

Nhưng có sai cũng là sai ở chỗ hắn ta là kẻ ngoại lai, lại còn là người Hán.

Dân địa phương có quan niệm gia tộc khá cao, đối với việc người ngoài nhúng tay vào việc nhà còn phá hư quy củ địa phương thì vô cùng khó chịu thậm chí là chán ghét. 

“Nhưng dù sao tôi cũng đã làm chuyện tốt.” Diệp Thiếu Dương nhíu mày nói.

Mộ Thanh Phong cười khẩy nói:

“Cũng bởi vì đó là chuyện tốt nên bọn hắn mới càng tức giận, con thủy yêu này đã gây họa mấy trăm năm lại không có ai chống lại nó được, cuối cùng lại bị người ngoài giải quyết, đây cũng là đả kích cho lòng tự trọng của bọn họ, huống chi cậu còn là người Hán.” 

Diệp Thiếu Dương ngây người, suy nghĩ cẩn thận lời Mộ Thanh Phong nói, cảm thấy cũng không sai.

Tâm tình người bản địa hắn cũng hiểu được đôi chút, nhưng dù sao mình cũng làm việc tốt giúp người, lại bị quay qua trách móc thì thật sự vẫn không cam lòng.

“Tại sao con thủy yêu này quấy phá mấy trăm năm mà vẫn không có người nào đi tiêu diệt nó?” 

Mộ Thanh Phong cũng nghe ra ý trong lời nói của hắn:

“Vu thuật Miêu tộc sâu không lường được, nhưng khe suối nối liền với sông lớn, thủy yêu gian xảo đâu có dễ bị tiêu diệt như thế, hơn nữa mỗi lần thất bại sẽ bị thủy yêu giết người trả thù, ai dám đi ra đối đầu với nó?

Cậu chẳng qua là vừa lúc gặp may đụng trúng nó. Cậu có từng nghĩ tới nếu như cậu sẩy tay để nó thoát, đương nhiên nó sẽ không quay lại trả thù cậu nhưng nó sẽ gây bao tai họa cho người dân nơi đây, rồi còn tạo ra hậu quả thế nào không?” 

Diệp Thiếu Dương cười lạnh nói:

“Tôi đây chỉ vì cứu người thôi.”

“Cứu một mạng người lại để bao nhiêu con người ngoài kia bị nguy hiểm lan tới?” 

“Cứu một người cũng là cứu.” Diệp Thiếu Dương nhún vai:

“Huống chi, tôi tin tưởng bản thân mình sẽ không sẩy tay thả nó đi.”

Mộ Thanh Phong nhìn hắn rồi bỗng bật cười to: 

“Chỉ mong đến lúc chúng ta đánh Thi Vương thì cậu vẫn có thể mạnh miệng tự tin như bây giờ.”

Thi Vương… Ha ha.

Diệp Thiếu Dương cười nhạt lại cũng không muốn nói thêm. 

Một Thanh Vũ cảm thấy hai người nói chuyện có chút gây sự liền mở miệng đổi đề tài, hỏi anh cô:

“Thi Vương kia có liên hệ gì với tấm bia đá trấn sơn thế? Chẳng lẽ Thi Vương còn có thể điều khiển được cả mưa?”

Mộ Thanh Phong lắc đầu ý nói không biết. 

“Có lẽ, tấm bia đá Tì Hưu kia vốn không phải là để dùng trấn giữ núi, mà dùng để trấn áp Thi Vương.”

Suy đoán này đã nhen nhóm trong đầu Diệp Thiếu Dương ngay từ khi Mộ Thanh Vũ nhắc tới chuyện tấm bia đá trấn giữ núi bị lấy mất, bây giờ lại càng chắc chắn hơn.

“Thứ kia có lẽ cũng không phải là Thi Vương gì, hẳn là loại dị thú nào đó có khả năng kêu gọi mưa to dẫn đến lũ lụt, cho nên năm đó mới bị Đại Vu lấy bia đá Tì Hưu trấn áp lại, giờ đây tấm bia đá bị đào mất, vật kia đi ra hô mưa gọi gió tạo thành mưa to lũ lụt…” 

Hắn vừa nói xong, hai anh em họ cũng sững sờ nghĩ kỹ lại, nếu giải thích như vậy thì quả thật là hợp lý hơn!

Mộ Thanh Phong nhíu mày suy nghĩ một lúc thì hỏi:

“Loại dị thú nào có khả năng hô mưa gọi gió được?” 

“Vậy thì khá nhiều Luy Ngư (1), Phu Gia (2), Hóa Xà (3), Thắng Ngộ (4), Trường Hữu (5)…” Diệp Thiếu Dương bấm tay liệt kê, “Mấy con thuộc hàng Đại Yêu thời xa xưa như chúng đều có thể gây ra mưa to lũ lụt.”

“Cậu kể mấy loại trên không phải là yêu quái thì tà linh, mà tại sao trong mộ cổ lại có Thi khí?”

“Nói không chừng cũng có Thi Vương, nhưng không chỉ có mình nó. Rốt cuộc là đã bị thứ gì phá ngang thì phải chờ tôi nhìn mới rõ được.” 

Mộ Thanh Phong gật đầu đồng ý.

Bàn bạc xong mọi chuyện thì ba người cũng không nói thêm gì nữa.

Một Thanh Vũ đứng dậy chuẩn bị đi nấu cơm, lại sực nhớ ra gì đó, quay qua hỏi Mộ Thanh Phong: 

“À đúng rồi, lúc trước anh nói Bảo Ca tới tìm anh để nói chút chuyện, rốt cuộc đó là chuyện gì thế?”

Mộ Thanh Phong do dự chốc lát rồi kéo cô lại ngồi cạnh, nói:

“Nói thật ra là Bảo Ca tới cầu hôn, hai đứa em cũng không còn nhỏ gì nữa, nếu theo hôn ước thì cũng nên tới lúc kết hôn rồi nên anh đã đồng ý với cậu ta.” 

Một Thanh Vũ nghe thấy thế nhảy phốc lên, sợ hãi nhìn hắn nói:

“Anh đồng ý!”

“Thì hai đứa em có hôn ước từ trước rồi mà, mà chúng ta lại được nhà người ta giúp đỡ bao lâu nay, người ta đã muốn kết hôn thì cớ gì anh lại không đồng ý?” 

Mộ Thanh Phong thở dài:

“Thanh Vũ, anh biết em không thích Bảo Ca, nhưng là… cũng không còn cách nào khác, với lại cậu ta cũng không đến nỗi tệ cho lắm, còn rất thích em, điều kiện gia đình lại không phải nói, em cũng đành chịu một chút…”

Một Thanh Vũ lắc đầu, nước mắt trào ra. 

***

(1) Luy Ngư: một loại cá trong truyền thuyết  của Trung Quốc, có thân là cá nhưng khá dài, hai vảy dài như một đôi cánh, có tiếng kêu như tiếng hót của loài chim uyên ương, và nó xuất hiện ở đâu thì nơi đó có nạn lũ lụt.

(2) Phu Gia: là một trong những thần thú trong truyền thuyết xưa của Trung Quốc, có vẻ ngoài của hươu, mọc bốn cái sừng, tính tình ấm áp sạch sẽ, thích đi dạo khắp nơi, một khi xuất hiện chứng to là nơi đó tới mùa mưa. 

(3) Hóa Xà: là một loài quái thú trong truyền thuyết thần thoại Trung Quốc, trong cũng có nhắc tới, đại khái hình dạng là thân người đuôi rắn, sau lưng có hai cánh dài, có tiếng kêu như tiếng trẻ con thét, xuất hiện là sẽ gọi mưa gọi lũ tới.

(4) Thắng Ngộ: hay còn gọi là Ngọc Sơn. Là loài chim muông trong núi, hình dáng giống gà rừng, cả người mang màu đỏ, chỉ ăn cá, tiếng như hươu kêu, xuất hiện tại đâu thì gây nạn ngập lụt tới đó.

(5) Trường Hữu: là thủy quái trong sách cổ Trung Quốc, có vẻ ngoài như khỉ, có bốn tai, tiếng kêu như rên rỉ, gặp phải thì nơi ấy ắt có thủy tai. 
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!