Lưu Hổ như được đại xá.
“Cảm ơn đại sư Diệp, cảm ơn đại sư Diệp!
Đúng lúc Lư Hổ chuẩn bị dẫn đám đàn em của mình đi thì Sở Vân Phi bên cạnh lại mở miệng nói.
“Nhớ kỹ, sau này gặp lại đại sư Diệp thì cút đi đâu được thì cút xa ra cho tao!”
“Mặt khác, về nói cho lão già Lưu Đường đó, ông ta không biết cách dạy thằng con khốn nạn mình đẻ ra thì để tao dạy giúp cho!”
“Dạ dạ dạ!”
Nhìn đám người Lưu Hổ chạy trối chết, Phùng Tiêu Tiêu có cảm giác như mình đang mơ vậy.
Mà lúc này, người đẹp quản lý lại cảm thấy cực kỳ hả giận.
Tất nhiên, cô ta cũng biết sau này mình nhất định phải đối xử tốt với Phùng Tiêu Tiêu.
Như thế sẽ dễ dàng tiếp cận với Diệp Viễn và Sở Vân Phi hơn.
Đồng thời, cô ta cũng thấy khá tò mò, Tưởng Thế Kiệt vừa mới nói Diệp Viễn đang ở rể nhà họ Lâm, chỉ là một tên vô dụng thôi mà, sao mới đó đã trở thành đại sư mà Sở Vân Phi gọi rồi.
Tò mò thì có tò mò, nhưng cô ta cũng không lắm miệng hỏi nhiều.
Bàn về đám Lưu Hổ.
Bọn họ vừa ra khỏi cổng câu lạc bộ.
Tưởng Thế Kiệt đã khó chịu nói: “Anh Hổ, người đó là ai vậy? Hống hách đến thế?”
Tưởng Thế Kiệt không nói câu nào còn đỡ, gã vừa mới nói là lửa giận của Lưu Hổ lại bùng lên.
Trở tay tát một cái thật mạnh, nó lại rơi vào gương mặt đã sưng đỏ của Tưởng Thế Kiệt.
“Con mẹ mày, tất cả đều do cái miệng rác của mày, nếu không bố mày cần gì phải xin lỗi van nài nó như con chó thế”.
“Chúng mày, đánh gãy một chân của thằng ranh này cho tao!”
Cùng với lệnh của Lưu Hổ, mấy thằng đàn em bên cạnh gã lập tức vung tay múa chân với Tưởng Thế Kiệt.
Vài phút sau, bọn Lưu Hổ bỏ đi, chỉ còn mỗi Tưởng Thế Kiệt nằm lăn lộn dưới đất kêu thảm.
“Diệp ngu ngốc, tất cả đều tại mày, bố mày sẽ không để yên cho mày!”
Vừa tức giận lại uất ức, Tưởng Thế Kiệt lại ghi mối thù này lên người Diệp Viễn.
……
Sáng sớm hôm sau, Diệp Viễn vừa tỉnh dậy đã đến vùng ngoại ô Giang Châu, đón Phùng Tiêu Tiêu ở đây.