Lúc này, Cơ Hành Ba và Vân Khoát Hải vẫn im lặng nhìn mọi thứ nãy giờ chợt liếc nhau một cái.
Và cả hai đều nhận ra ý tứ giống nhau trong mắt đối phương.
Hình như Diệp Viễn này có hơi lạ.
Cảnh giới của hai người đã đạt tới Võ Hoàng nên đương nhiên có thể cảm giác được quỹ đạo của luồng khí phát ra từ trong tay Vương Dương Minh ban nãy.
Nhưng luồng khí ấy lại bỗng dưng biến mất một cách kỳ lạ khi còn cách Diệp Viễn chưa đến một mét.
Theo lý Diệp Viễn không phải võ giả, nhưng tại sao luồng khí kình kia lại đột nhiên biến mất.
Trong lúc cả hai đang khó hiểu thì lại nghe thấy Diệp Viễn mở miệng nói:
"Một con kiến cảnh giới Đại Tông Sư mà cũng muốn giết tôi à?"
Câu này của Diệp Viễn khiến cho một đám võ giả có mặt ở đây hoảng sợ.
Đặc biệt là Vương Dương Minh, Diệp Viễn có thể liếc một cái là nhận ra cảnh giới của thuộc hạ mình, chứng tỏ anh cũng là một người trong giới võ đạo.
Nhưng điều khiến Vương Dương Minh cảm thấy khó hiểu là nếu Diệp Viễn là người trong giới võ đạo thì sao ông ta lại không cảm nhận được sự dao động của nội khí từ trên người anh.
"Lẽ nào, tên nhóc kia đã thăng lên cảnh giới Võ Vương?"
Cao thủ đạt tới cảnh giới Võ Vương quả thật có thể che giấu nội khí của bản thân.
Không cho võ giả dưới cảnh giới Võ Vương cảm nhận được.
Nhưng bên cạnh anh đã có hai cao thủ Võ Hoàng là Cơ Hành Ba và Vân Khoát Hải rồi.
Lẽ ra, hai cao thủ Võ Hoàng kia có thể cảm giác được sự dao động của nội khí trên người Diệp Viễn, dù anh có giấu kỹ thế nào thì cũng không thể giấu được.
Vương Dương Minh vội vàng quay đầu ngó Cơ Hành Ba và Vân Khoát Hải, lại phát hiện lúc này vẻ mặt của cả hai cũng tràn ngập sự khó hiểu.
Quả thực, ban nãy hai người nghe thấy Diệp Viễn nói ra ba chữ Đại Tông Sư thì cũng cảm thấy có thể anh là người trong giới võ đạo.
Nhưng khi họ cẩn thận quan sát và cảm ứng một lượt thì lại chẳng thể cảm nhận được một chút sự dao động của nội khí.
Chẳng có sự dao động của nội khí mà lại có thể chống đỡ được đòn tấn công của một Đại Tông Sư.
Thoáng chốc, hai người lại càng cảm thấy hoang mang.