Vương Tân Chí vội vàng gật đầu, ra lệnh một tiếng, một nhóm nhân viên ngân hàng ông ta dẫn theo vội vàng hành động.
Rất nhanh, từng hòm tiền mặt được mang vào, sau khi tất cả hòm tiền được mang vào, xếp ngay ngắn đầy đại sảnh khách sạn.
“Mở toàn bộ ra!”, Sở Vân Phi lại lần nữa ra lệnh.
Các nhân viên công tác cả ngân hàng vội lần lượt mở từng hòm tiền ra.
Trong mỗi hòm toàn bộ đều là tiền giấy mới tinh xếp chồng lên nhau.
Một hòm tiền mặt cũng không có cảm giác chấn động gì.
Nhưng các hòm tiền xếp đầy mặt đất, trong mỗi hòm đều là tiền mặt, thì lại vô cùng chấn động lòng người.
Cảnh tượng như này không phải là thứ người bình thường có thể nhìn thấy.
“Shhh, đây...”
Khi tất cả mọi người nhìn thấy đống tiền mặt đỏ tươi xếp ngay ngắn khắp mặt đất, đều không khỏi cảm thấy choáng ngợp.
Những người lúc trước trào phúng Sở Vân Phi giờ phút này đều giống như bị trúng thuật định thân, tất cả đều ngây ngốc sững sờ tại chỗ.
Lúc trước bọn họ đều cho rằng Sở Vân Phi chém gió mà thôi, không ngờ anh ta thật sự chỉ cần một cuộc điện thoại là có thể mang đến nhiều tiền như vậy.
Người lúc trước nói nếu như Sở Vân Phi có thể lấy ra một tỷ tiền mặt sẽ quỳ xuống gọi Sở Vân Phi là ba lập tức mang vẻ mặt không dám tin.
“Không thể nào, đây chắc chắn là giả, điều này sao có thể chứ?”
Nhưng, lời này của hắn ta vừa nói ra, tất cả mọi người ở đây đều ném cho hắn ta một ánh mắt khinh bỉ.
Chủ tịch ngân hàng đích thân dẫn người mang tiền đến, hơn nữa còn có lính hộ tống, loại chuyện này ai dám làm giả, làm sao có thể làm giả.
Sở Vân Phi không để ý đến người kia, mà quay đầu nhìn về phía Vương Khải Điền nói.
“Bây giờ tiền đã được mang đến rồi, hiện tại chúng ta có thể ký kết hợp đồng, hợp đồng ký xong, chỗ tiền chính là của ông!”
“Được được được…”. Vương Khải Điền kích động đến mức nói chuyện cũng không lưu loát.
Không đến mười phút, Vương Khải Điền đã mang hợp đồng đến, dùng hai tay run rẩy nhanh chóng ký hợp đồng.
Sở Vân Phi tiếp nhận hợp đồng, soạt soạt soạt ký xong tên của mình.
Sau khi hợp đồng ký kết xong, điều đó có nghĩa là khách sạn này đã hoàn toàn thuộc về Sở Vân Phi.
Về phần các những việc còn lại, Sở Vân Phi trực tiếp để Vương Khải Điền giúp đỡ xử lý.
Sở Vân Phi cầm hợp đồng, lúc này mới quay đầu nhìn về phía những người trào phúng anh ta lúc trước, nói.
“Hiện tại, các người còn cho rằng tôi là tên nghèo nàn, đến để lừa tiền ăn vạ nữa không?”
Đối mặt với ánh mắt như có năng lực hút hồn của Sở Vân Phi, tất cả mọi người xấu hổ cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt Sở Vân Phi.