Diệp Viễn tung một chưởng, trên mặt đất xuất hiện một cái hố to vì cú chưởng của anh.
Anh nhảy xuống dưới hố, cẩn thận từng li từng tí chộp lấy lá cờ trận màu đen kia.
Sau một lúc nghiên cứu, Diệp Viễn vẫn không thể nhìn ra rốt cuộc lá cờ trận này được chế tạo từ nguyên liệu gì.
Nghiên cứu không có kết quả, anh cũng không cố chấp nữa.
Diệp Viễn tiếp tục nhắm tới một chỗ khác bên dưới.
Tìm kiếm lá cờ trận kế tiếp.
Trong mấy tiếng đồng hồ tiếp theo, Diệp Viễn đào hang bốn phía dưới lòng đất thôn nghỉ dưỡng như một con chuột chũi.
Cho đến sáng hôm sau.
Đâu đâu trong trang viên cũng bừa bộn ngổn ngang, dưới đất toàn những cái hố to nhỏ, còn có cả hố nông và sâu nữa.
Trong suốt một đêm qua, cuối cùng Diệp Viễn cũng đã lấy ra hết toàn bộ cờ trận.
Có tổng cộng năm trăm lá cờ trận màu đen.
Sau khi anh lấy lá cờ trận cuối cùng ra ngoài, làn sương mù đen kịt ẩn nấp trong linh khí Thiên Địa kia đều tan biến hết toàn bộ trong vô hình.
Mà những người như không có linh hồn trong thôn nghỉ dưỡng kia, những người điên cuồng ở hiện trường sàn đấu ngầm kia, những người cố chấp ở sòng bài kia, giờ phút này tất cả mọi người đều tỉnh táo lại.
Diệp Viễn chẳng hề biết gì về những việc này, lúc này anh đang rầu rĩ không biết phải tiêu huỷ những lá cờ trận này bằng cách nào.
“Mẹ nó, sao cái này cứng thế nhỉ!”
Diệp Viễn bực bội, không nhịn được mà văng tục.
Khi nãy anh đã thử rất lâu, cũng dùng rất nhiều cách nhưng vẫn không thể tiêu huỷ triệt để những lá cờ trận này.
Độ cứng của những lá cờ trận này vượt quá sức tưởng tượng của anh.
Cặm cụi cả buổi, Diệp Viễn vẫn không thể tiêu huỷ được những lá cờ trận này.
Trong lúc anh đang bực bội, không gian Hư Vô một mét dưới lòng đất kia đột nhiên phóng thích một luồng kiếm khí mạnh đến mức không gì miêu tả nổi.
Chỉ trong nháy mắt nó đã lao nhanh ra khỏi mặt đất, bắn mạnh về phía những lá cờ trận kia.
Những lá cờ trận đó lập tức bị phá huỷ toàn bộ một cách dễ như trở bàn tay.
“Ôi mẹ ơi!”