“Ha ha, thằng ngu mày có vấn đề về não đấy à? Mày có biết những người đang đứng trước mặt mày là ai không, một con kiến hôi như mày mà muốn giết bọn tao à?”
Trước đó bà lão đã hứa với Liễu Yến Nhi, khi nào bắt được nhóm Lâm Vãn Tình Lâm Tuyết, cô ta sẽ được gia nhập vào Phệ Thiên Giáo.
Bây giờ cô ta đã coi mình là một thành viên của Phệ Thiên Giáo chứ không còn là người thường như trước nữa.
Cũng coi mình là một võ giả.
Vì vậy cô ta cảm thấy hiện giờ mình đã khác biệt với loại người thường như Diệp Viễn như ngày và đêm.
Mà vừa rồi Diệp Viễn còn dám dõng dạc tuyên bố muốn giết sạch họ ngay trước mặt những võ giả như họ, cô ta lập tức không nhịn được.
“Trưởng lão, tên này là một thằng ngu, cứ để cho tôi giết thằng ngu này luôn đi ạ”.
Tang Thản Chi và bà lão đực người đứng tại chỗ, không nói một lời nào.
Bởi vì họ đều biết chắc rằng Diệp Viễn không phải người bình thường.
“Ồn quá!”
Diệp Viễn vừa vung tay lên, Liễu Yến Nhi đã bay ngược ra sau, cuối cùng rơi xuống sàn nhà cách đó không xa.
Máu bắn tung toé ra đầy đất.
Một chiêu này của Diệp Viễn khiến cho Tang Thản Chi và bà lão thay đổi sắc mặt.
Khi anh ra tay, họ vẫn không cảm nhận được bất kỳ sự dao động từ nội khí nào.
Một người có thể kiểm soát nội khí hoàn hảo như vậy nhất định không phải võ giả bình thường.
Tang Thản Chi nhìn Diệp Viễn với vẻ mặt vô cùng sợ hãi.
“Rốt cuộc cậu là ai hả?”
“Tôi đã nói rồi, tôi chỉ là một khách du lịch bình thường thôi, nếu nhất quyết phải nói tôi là ai ư? Gần đây tôi có một biệt danh, được người ta gọi là Diệp Diệt Tiêu!”, Diệp Viễn lạnh nhạt đáp.
“Diệp Diệt Tiêu?”
Tất cả mọi người ở đây sững sờ, đều cảm thấy biệt danh này rất lạ lẫm.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!