Mặc dù mùi đậu phụ thối ở đó rất nồng nặc, nhưng Diệp Viễn vẫn phân biệt được rõ, mùi thối đó không phải mùi của đậu phụ thối.
Lúc này, Lâm Vãn Tình thấy Diệp Viễn nhìn chằm chằm vào quán đậu phụ thối ở phía đối diện thì hơi tò mò.
“Sao thế?”
“Không có gì!”
Dứt lời, Diệp Viễn đi thẳng tới quán đậu phụ thối ở đối diện.
Sau đó anh phát hiện mùi hôi thối kia càng nặng hơn.
Đồng thời cũng ngửi thấy một mùi đặc biệt từ trên người chủ quán đậu phụ thối này.
Khá giống với mùi trên người Liễu Yến Nhi trước đó, nhưng cũng có khác.
Diệp Viễn vừa tới gần, chủ quán đang buồn ngủ lập tức mở đôi mắt nhỏ như hạt đậu xanh ra.
Tiếp đón Diệp Viễn một cách rất nhiệt tình.
“Cậu bạn đẹp trai, cậu muốn mua gì?”
Sau khi nhìn thoáng qua chủ quán, Diệp Viễn trả lời.
“Đậu phụ thối này bán như thế nào vậy?”
“Mười đồng một phần, giá cả hợp lý, không lừa già dối trẻ, mà đậu phụ thối của tôi cũng đầy đủ cả sắc lẫn vị, ăn vào bảo đảm cậu sẽ muốn ăn tiếp lần thứ hai!”, chủ quán giới thiệu rất nhiệt tình.
Diệp Viễn đáp: “Cho tôi hai phần!”
“Trai đẹp này, tôi thấy nhóm cậu nhiều người như thế, hai phần sao đủ ăn chứ. Thế này đi, cậu mua thêm mấy phần nữa, tôi sẽ giảm giá cho cậu”.
Diệp Viễn lại thoáng nhìn chủ quán, sau đó mới trả lời.
“Được thôi, vậy tôi mua thêm!”
“Ok!”
Chủ quán mừng rỡ đáp một tiếng, nhanh tay đóng gói mấy phần đậu phụ thối toả mùi thối cho Diệp Viễn.
Sau khi nhận lấy đậu phụ, Diệp Viễn không trả tiền cho chủ quán mà nói với anh ta.
“Ghi nợ cho chị Liễu nhé!”
Nghe vậy, mặt chủ quán hơi biến sắc, nhưng anh ta lập tức nghiêm mặt lại.
“Ngại quá, chị Liễu mà cậu nói là ai thế? Sao tôi lại không quen nhỉ!”
“À, nếu không quen thì thôi!”
Nói xong, Diệp Viễn trả tiền cho chủ quán.
“Đủ rồi, cảm ơn anh chàng đẹp trai, lần sau ghé quán nữa nhé!”
“Được nha!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!