Những người này vừa rời đi, Lâm Y Quốc liền nói với Diệp Viễn.
“Cậu Diệp, tôi muốn cầu xin cậu một chuyện!”
“Chuyện gì chú cứ nói!”
“Tôi muốn nhờ các cậu giúp đỡ, mang con trai và con gái tôi rời đi, đi càng xa càng tốt!”
Lâm Y Quốc biết rõ, hôm nay đám người Diệp Viễn xem như đã hoàn toàn đắc tội với Phạm Lợi Phong, với tính cách có thù phải trả của ông ta, nhất định sẽ không bỏ qua cho đám người Diệp Viễn.
Diệp Viễn còn chưa kịp mở miệng, Thẩm Tư Phàm ở bên cạnh liền chủ động nói.
“Chú, chú cứ yên tâm, những người này không gây ra nổi sóng gió gì đâu”.
“Đúng vậy, chú cứ yên tâm, có chúng cháu ở đây, những người đó tuyệt đối sẽ không dám làm gì chú đâu!”
Đám người Phạm Thống cũng chủ động an ủi.
Đùa gì vậy, có cao thủ siêu cấp danh chấn nước Hoa Hạ ở đây, đừng nói đến một Phạm Lợi Phong nhỏ bé, cho dù là đương kim đệ nhất cường giả Hoa Hạ đến đây.
Đoán chắc cũng không dám làm gì Diệp Viễn.
Trải qua mấy ngày nay Diệp Viễn hết lần này đến lần khác cho bọn họ niềm vui bất ngờ, bây giờ bọn họ còn tin tưởng Diệp Viễn hơn cả bản thân.
“Tôi biết các cậu đều không sợ Phạm Lợi Phong, nhưng các cậu không biết người đứng sau của Phạm Lợi Phong rồi, sau lưng ông ta chính là nhân vật lớn của tỉnh Tiềm Long chúng tôi!”, Lâm Y Quốc có chút gấp gáp nói.
Ông ta rất rõ, những người nhà họ Sử đó chính là đám ăn thịt người không nhả xương, dù đám người Diệp Viễn có lợi hại đi nữa, tuyệt đối không thể là đối thủ của nhà họ Sử.
Huống chi nơi này còn là địa bàn của nhà họ Sử ở tỉnh Tiềm Long.
“Bố, con tin anh Diệp, họ đã nói không sao, vậy chắc chắn sẽ không sao đâu!”