Tiện tay đưa cho cô ta đan dược mà Diệp Viễn đã đưa cho anh ta trước đó, nói.
“Hàn Tuyết, bây giờ anh Diệp đang rất tức giận, cô đừng có chạy tới chọc tức anh ấy nữa. Tạm thời cô hãy cho ông nội và em trai mình nuốt viên thuốc này vào, giữ được tính mạng của họ đã rồi tính sau. Chờ một khoảng thời gian nữa cô và ông cụ hẵng đến xin lỗi anh Diệp, tôi cũng sẽ giúp cô khuyện nhủ anh Diệp”.
Sở Vân Phi thật sự không muốn nhìn thấy ông cụ Lâm phải bỏ mạng như thế này.
Dù sao quan hệ của hai nhà họ cũng không tệ.
“Thuốc này có tác dụng không?”
“Thuốc này vốn do anh Diệp luyện chế cho ông nội và em trai cô, hôm nay tới đây là để chữa bệnh cho hai người họ, vậy mà cô lại sỉ nhục anh Diệp như thế!”
Nghe vậy, sắc mặt Lâm Hàn Tuyết trở nên vô cùng xấu hổ.
Người ta vội vàng tới đây để chữa bệnh cho ông nội mình, thế mà cô ta lại xem người ta như kẻ lừa đảo.
“Cảm ơn!”
Diệp Viễn trong xe cũng nhìn thấy cảnh này, nhưng anh cũng không nói gì.
Dù sao đan dược này anh cũng đã đưa cho Sở Vân Phi, còn anh ta dùng nó thế nào là chuyện riêng của anh ta thôi.
Sau khi Diệp Viễn và Sở Vân Phi rời đi.
Lâm Hàn Tuyết đưa đan được cho chú Lý.
“Chú Lý, đây là thuốc Sở Vân Phi cho tôi, nói là anh Diệp luyện chế cho ông nội với em trai, chú thấy thuốc này có tác dụng không?”
Chú Lý nhận lấy đan dược kia, lập tức sợ hãi tới mức trong lòng dấy lên sóng to gió lớn.
“Trời ạ, không ngờ trên đời lại tồn tại thứ đan dược cực phẩm thế này!”
Vẻ mặt chú Lý khiến Lâm Hàn Tuyết giật mình.
“Chú Lý, đan dược này có tác dụng thật hả?”
“Có, tác dụng lớn, tác dụng thật sự rất lớn! Loại thuốc thần thế này đúng hiếm có khó tìm!”
Chú Lý cầm viên thuốc, hành động như một người điên.
Ông ta là võ giả nên tất nhiên nhận ra được, loại đan dược đó chính xác là đan dược cực phẩm.
Ra chợ cũng là thứ ngàn vàng khó cầu.
“Chú Lý, chú đừng kích động, mau cho ông nội với em trai tôi nuốt thuốc vào đi!”
Lúc này chú Lý mới phản ứng lại, vội vàng mang hai viên thuốc đó chia ra nhét vào miệng ông cụ Lâm và Lâm Vạn Phi mỗi người một viên.