Cuối cùng, sau một hồi nỗ lực của Diệp Viễn, Tô Yên Nhiên cũng đã tỉnh lại.
Lúc Tô Yên Nhiên tỉnh lại, cô thấy Diệp Viễn đang dè tay lên ngực mình, hình như anh vừa hô hấp nhân tạo cho cô.
Điều này khiến Tô Yên Nhiên đỏ mặt.
Cho dù cô biết rõ Diệp Viễn đã cứu mạng mình nhưng vẫn cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Bởi vì, đây là lần đầu tiên có một người đàn ông chạm vào ngực cô, rồi hôn cô.
“Cô tỉnh rồi”.
Diệp Viễn thấy Tô Yên Nhiên tỉnh lại thì hai tay mới rời khỏi ngực cô.
“Ừ!”
Tô Yên Nhiên nói lí nha lí nhí, không dám nhìn vào mắt Diệp Viễn.
Diệp Viễn không phát hiện ra điểm bất thường của Tô Yên Nhiên, ân cần hỏi.
“Cô thấy sao rồi, trên người có chỗ nào không thoải mái không?”
“Không có!”, Tô Yên Nhiên lắc đầu.
Quả thật, cô không bị thương chỗ nào, bởi vì lúc bị rơi từ miệng vực xuống, Diệp Viễn vẫn luôn ôm cô trong lòng.
Hơn nữa, khi sắp rơi xuống nước, Diệp Viễn còn xoay người, bảo vệ cô ở phía trên còn lưng anh đập thẳng vào mặt nước, một phản lực cực lớn đã dồn toàn bộ vào anh.
Diệp Viễn mới quen biết cô chưa tới hai ngày, nhưng trong thời khắc nguy hiểm nhất, anh đã lựa chọn bảo vệ cô, mà lựa chọn này, rất có thể sẽ khiến anh mất mạng.
Nghĩ đến đây, trong lòng Tô Yên Nhiên không khỏi cảm thấy ấm áp vô hạn.
“Diệp Viễn, cảm ơn anh!”
Lần này, Tô Yên Nhiên không né tránh nữa, đôi mắt xinh đẹp của cô nhìn thẳng vào mắt Diệp Viễn.
Đối diện với ánh mắt nóng rực của Tô Yên Nhiên, Diệp Viễn cũng thấy hơi xấu hổ.
Anh vội vàng xua tay nói: “Không có gì, nếu cô đã không sao rồi thì chúng ta đi thôi!”
“Vâng!”
Tô Yên Nhiên ngoan ngoãn gật đầu.
Hai người dìu nhau đi dọc theo đầm nước khoảng một km, cuối cùng cũng ra tới đường cái.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!