“Nhóc con, mày xong đời rồi, lại dám đánh người của băng Hạo Thiên bọn tao, từ nay về sau, mày là kẻ thù số một của băng Hạo Thiên bọn tao!”
Lúc này, tên lưu manh họ Chu vẫn hống hách nói với Diệp Viễn.
“Bành!”
Diệp Viễn trực tiếp ra một chưởng đập bay hắn.
Diệp Viễn đã nghĩ kỹ, đợi hai ngày nữa dành thời gian bảo đám người La Hạo Vũ đi thu phục hoàn toàn thế giới ngầm Giang Châu.
Nếu không ngày ngày người của băng nhóm Hạo Thiên đến tìm anh thì cũng chẳng ra làm sao, đồng thời anh cũng lo lắng liên lụy đến Phùng Tiêu Tiêu và những người khác thì không ổn.
Mười mấy phút sau, hai người lại tìm nhà hàng khác.
Có lẽ vì hôm nay Phùng Tiêu Tiêu vui vẻ, cũng có thể là để cảm ơn Diệp Viễn đã giúp đỡ.
Phùng Tiêu Tiêu trước nay không uống rượu, hôm nay lại chủ động kính rượu Diệp Viễn.
Diệp Viễn cũng không từ chối, thực ra anh cũng hiểu Phùng Tiêu Tiêu.
Hai người cứ thế uống anh một ly tôi một ly.
Cho đến khi màn đêm buông xuống, Diệp Viễn đưa Phùng Tiêu Tiêu đã uống say mèn rời khỏi nhà hàng.
Vì Phùng Tiêu Tiêu đã uống say, Diệp Viễn cũng không đưa Phùng Tiêu Tiêu về bệnh viện nữa, mà tìm một khách sạn.
Sau khi sắp xếp xong cho Phùng Tiêu Tiêu, Diệp Viễn liền quay về biệt thự.
Ngồi khoanh chân trên sân thượng, Diệp Viễn bắt đầu sắp xếp lại những thứ trong đầu.
Sau khi sắp xếp xong những thứ trong đầu, Diệp Viễn vô cùng chấn hãi.
Vì những thứ đó nói với anh, thì ra y thuật Quỷ Môn lại là một loại y thuật nghịch thiên.
Hôm nay vì cứu Phùng Hạo, bị thiên đạo cảm nhận được, thiên đạo không cho phép có bất cứ thứ gì trái nghịch với ý chí của nó tồn tại.
Nên mới dẫn đến lôi kiếp, muốn diệt trừ anh hoàn toàn.
Hôm nay khi lôi kiếp giáng xuống, hư ảnh khổng lồ xuất hiện bên ngoài cơ thể anh giúp anh chống lại lôi kiếp lại là do ý chí của anh diễn hóa ra.