Chớp mắt đã sáu giờ tối, bây giờ là thời gian nghỉ ngơi, thường thì từ sáu giờ đến sáu giờ ba mươi sẽ được nghỉ ngơi để mọi người ăn chiều hay bận việc gì đó trong vòng nửa tiếng thì quay lại công việc.
Vừa đúng sáu giờ Bùi Mặc đã cho gọi Vận Nhi sang phòng làm việc của mình ngay, cũng như mọi lần hắn gọi cô qua cũng chỉ để nói chuyện yêu đương giữa hai người, vào khoảng thời gian này phòng chủ tich sẽ bị khóa chặt từ bên trong và ra lệnh không một ai được tìm đến vào giờ đó.
Vận Nhi ngồi trên đùi hắn, để mặc hắn hôn mình, hai bàn tay người đàn ông mò mẩn khắp cơ thể nữ nhân, Vận Nhi chỉ việc ôm chặt cổ hắn mà thở dốc, cô hiểu rõ sự ham muốn của người đàn ông này cao cỡ nào nếu ngày nào không chạm vào cô hắn sẽ bức đến phát điên.
“ ưm,…Mặc “
“ Hôm nay có mệt không “, Bùi Mặc gặm nhắm nơi cổ trắng ngần của cô hồi lâu mới chịu buông.
“ Có hơi mệt, lượng công việc mấy hôm nay nhiều hơn bình thường “
Vận Nhi, vùi đầu lên vai hắn, tay đùa giỡn trên cút áo sơ mi của hắn.
“ Chẳng phải anh đã cho người đến giúp em sao, sao lúc nào cũng ôm hết việc vào mình vậy “, Bùi Mặc bắt lấy bàn tay cô đặt lên đó một nụ hôn rồi nắm chặt.
“ Tự mình làm vẫn tốt hơn, hơn nữa đều là những văn kiện quan trọng không thể qua loa được “.
Từ trước đến nay vẫn vậy dù là quan trọng hay chỉ là việc nhỏ cô vẫn muốn tự mình lo lấy, nếu có sai sót hay khó khăn gì thì cũng không cần phải đổ lỗi hết người này đến người khác, tự mình làm nếu có sai cũng sẽ dễ dàng sửa hơn.
Chờ người khác chi bằng dựa vào chính mình.