Edit: Sahara
Cũng chính vì thuật luyện chế con rối, nên nàng mới bước vào cái địa phương này, phát hiện ra bảo tàng của Tuyệt Thiên.
"Ha ha ha!"
Một âm thanh cuồng tiếu từ phía trước truyền tới, chợt, hai người Vân Lạc Phong nhìn thấy tên Hạng Phi vừa đào vong trước đó đang lao đến nhanh như điên. Hắn nhìn trân bảo chất đầy phòng mà cười to như điên.
"Phát tài, ta phát tài rồi, mấy thứ này đều là của ta, là của ta!"
Hai mắt hắn ta trở nên đỏ ngầu, gắt gao nhìn chằm chằm vào Cơ Cửu Thiên và Vân Lạc Phong.
"Ai dám đoạt bảo vật của ta, ta lập tức cùng kẻ đó đồng quy vu tận!"
Vân Lạc Phong cũng nhìn chằm chằm Hạng Phi đang lao tới, trên dung nhan tuyệt mỹ là thần sắc lạnh lùng.
Kỳ thực, nàng đã sớm cảm giác được Hạng Phi lén lút bám theo phía sau, lại không để ý đến hắn, nhưng không ngờ, vừa nhìn thấy trân bảo thì hắn ta liền mất hết lý trí mà lao tới.
Đôi mắt hắn đã sớm phủ đầy tơ máu, biểu tình tham lam quét mắt nhìn bảo vật không sót thứ nào.
Hạng Phi ôm một thanh bảo kiếm, hận không thể liếm thanh bảo kiếm này không sót một chỗ, thế nhưng, cuối cùng hắn cũng không có làm vậy, chỉ là ôm chặt bảo kiếm trong lòng ngực, đôi mắt phủ đầy tơ máu vẫn nhìn chằm chằm vào hai người Cơ Cửu Thiên cùng Vân Lạc Phong.
"Hừ, tất cả bảo bối ở đây đều là của ta, hai người các ngươi cút đi cho ta! Không được làm dơ bảo bối của ta!"
Chỉ cần có số bảo bối này, thực lực của hắn sẽ tăng lên rất nhanh.
Từ nay về sau, trên đại lục này, không còn ai là đối thủ của hắn.
Ha ha ha...
Nghĩ đến đây, Hạng Phi điên cuồng cười phá lên, đầu tóc hỗn loạn theo tiếng cười điên cuồng của hắn mà lắc lư, làm hắn trông như một kẻ điên.
"Cút! Tất cả cút hết cho ta!"
Mắt thấy Cơ Cửu Thiên và Vân Lạc Phong đều không có nói chuyện, Hạng Phi liền phẫn nộ lớn tiếng quát lên, muốn đuổi hai người này ra khỏi địa bàn của hắn.
Không sai, sau khi phát hiện đống bảo bối này, Hạng Phi đã hoàn toàn điên rồi, sự sợ hãi đối với Cơ Cửu Thiên ở trong lòng hắn cũng biến mất, còn đem nơi này biến thành địa bàn của hắn ta.
"Vốn dĩ ta muốn trước khi rời đi nơi này mới giải quyết hắn, nhưng hiện tại.... " Cơ Cửu Thiên âm trầm mỉm cười: "Bổn tọa không thể không giết hắn trước!"
Ầm!
Một đạo khí tràng cường đại phát ra ầm ầm, áp lực kia khiến cả người Hạng Phi run rẩy, bùm một tiếng, cả người hắn ngã mạnh xuống đất.
Trong nháy mắt mà hắn ngã xuống, hắn vươn tay muốn vịn vào cái gì đó, nên không cẩn thận kéo đổ một cái hộp sứ, để lộ ra một cái nút ẩn dấu bên dưới hộp sứ kia.
Cùng lúc đó.....
Tay Hạng Phi cũng ấn xuống cái nút, uỳnh một tiếng, cái nút bỗng phát nổ mạnh, bắn cả người Hạng Phi văng ra ngoài.
Đùng!
Toàn bộ không gian như bị nứt toạc ra, cả gian phòng chấn động, như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
"Đây..... Đây là có chuyện gì?"
Vân Lạc Phong khẽ cau mày, ánh mắt hiện lên một tia ngưng trọng.
"Không!"
Bỗng nhiên, một âm thanh hoảng sợ từ phía trước truyền đến, khi Vân Lạc Phong quay đầu lại, liền thấy thân mình Hạng Phi đang từ từ trở nên trong suốt, dường như chỉ cần chạm nhẹ vào thì hắn ta sẽ tan rã ra ngay lập tức.
Mà dưới ánh mắt khủng hoảng của hắn ta, khi hắn nhìn thấy cả người mình đang từ từ biến mất, không bao lâu sau, trước mắt hắn dần dần trở nên trống rỗng, sau đó thì hoàn toàn biến mất bên trong căn phòng.
"Biến mất?" Vân Lạc Phong nhíu mày, trong mắt hiện lên một tia nghiêm nghị: "Hắn là chết, hay là...."
Âm thanh nghi vấn còn chưa nói hết, thì một giọng nói cuồng ngạo mà quen thuộc bỗng vang lên trong không gian này.
"Người truyền thừa của ta, cuối cùng ngươi cũng xuất hiện, xem ra ngươi đã có được thư tịch của ta, cho nên mới đến đây tìm vu yêu cốt!"
Thân ảnh trong suốt nhưng đầy khí phách, chậm rãi hiện ra trước mắt hai người.
=== ====== ====== ====== ======