Quý Nghiên kéo Bạch Thắng ra đường, cô rất ít khi mua quà tặng cho người ta, nhất là cho người lớn hơn mình, hơn nữa bây giờ thời gian không nhiều lắm, Quý Nghiên nhất thời cũng không thể quyết định được phải mua cái gì mới tốt.
“Tiểu Bạch, mẹ anh thích loại quà tặng gì vậy?” Quý Nghiên vừa hỏi vừa phân tích.”Quần áo và đồ trang sức, mấy loại này chắc chắn mẹ anh không thiếu, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn vậy đồ sưu tập thì sao? Đồ cổ… mẹ anh có thích không? Hoặc là thức ăn, vả lại có cần gói quà hay không?”
“Không cần.”
“?”
“Mẹ anh thích súng.”
“—_—. . . . . . Em đang nói nghiêm túc.”
Thôi, liếc thấy dáng vẻ ngồi yên thống trị thế giới của anh thì dựa vào anh là quả quyết không nhờ vả được.
Quý Nghiên: “Vì lý do an toàn, vẫn là mua quần áo tốt nhất. Buổi chiều mấy giờ ba mẹ anh xuống máy bay?”
Bạch Thắng: “Năm giờ.”
Quý Nghiên muốn khóc.”Chỉ còn không tới sáu giờ rồi, còn phải tính cả thời gian đi đường, chúng ta phải nhanh lên một chút.”
Quý Nghiên chạy giữa các cửa hàng chuyên doanh (chuyên bán một loại hàng), bởi vì chưa từng thấy qua mẹ của Bạch thiếu gia, cũng không biết bà ấy yêu thích cái gì, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Quý Nghiên đối với lựa chọn của mình lại không có tự tin, không thể làm gì khác hơn là hỏi Bạch Thắng. Bạch Thắng mỉm cười nhìn cô, không hiểu sao anh cảm thấy bộ dạng của cô lúc này rất thú vị.
“Thật ra thì không cần phải tặng quà.”
Quý Nghiên: “Đây là lễ phép cơ bản.”
Bạch thiếu gia nhíu mày: “Nhà bọn anh chưa từng có cái lễ phép cơ bản này.”
Quý Nghiên: “. . . . . .”
Bạch thiếu gia, hôm nay anh nhất định là đến chỉnh cô đúng không!
Cô đã hồi hộp gấp gáp muốn chết rồi, cũng không biết mẹ Bạch thiếu gia là người như thế nào? Có sống chung được hay không? Quan trọng nhất là cô rất lo lắng mẹ Bạch thiếu gia sẽ bị những lời của báo chí ảnh hưởng, từ đó sinh ra thành kiến đối với cô.
Nếu như mẹ Bạch thiếu gia giống như me Mạnh Thiếu Tuyền, không thích cô, khắp nơi luôn nhằm vào cô, thậm chí không để cho cô và Bạch thiếu gia ở bên nhau thì làm thế nào? diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Cô không muốn đoạn cảm tình này vừa mới bắt đầu đã gặp phải trở ngại.
Trong lúc Quý Nghiên đang chọn quần áo thì chợt thấy một cái váy màu tím cũng không tệ lắm, rất thích hợp cho người trẻ tuổi như mẹ của Bạch thiếu gia mặc vào. Cô ngẩng đầu muốn hỏi ý kiến Bạch Thắng nhưng lại không thấy anh đâu, quét mắt một vòng trong cửa hàng, cuối cùng thấy anh đứng trước một cái móc treo quần áo khác.
“Nghiên Nghiên, tới đây.”
Bạch Thắng cầm một chiếc váy màu hồng rất nữ tính trên tay đặt ở trước mặt Quý Nghiên.” Thử đi.”
Quý Nghiên 囧 囧, hỏi.”Không phải hôm nay chúng ta tới chọn quần áo cho mẹ anh sao? Làm sao lại thành anh giúp em chọn vậy??”
Này đùa giỡn cũng quá lợi hại rồi đi!
Tại sao cô lại cảm giác Bạch thiếu gia không có một chút để tâm đến chuyện gặp người lớn hôm nay vậy chứ?
“Cái này rất hợp với em, cũng hợp màu da, em mặc vào chắc chắn sẽ rất đẹp.”
Quý Nghiên: “. . . . . . Tiểu Bạch.”
Bạch Thắng: “Hình tượng bản thân cũng rất quan trọng, em cũng hy vọng có thể tạo ấn tượng tốt cho mẹ anh đúng không?”
Quý Nghiên: “. . . . . . Được rồi.”
Cô thiếu chút nữa đã quên mất, trừ quà tặng ra, khi gặp người lớn quan trọng nhất chính là phải trang điểm cho mình thật tốt. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Đây là phép tôn trọng tối thiểu, ai nha nha, thật may là Bạch thiếu gia nhắc nhở cô!
Quý Nghiên thử quần áo xong đi ra ngoài, đứng ở trước gương, nhìn mình trong gương, không khỏi hai mắt tỏa sáng.
Cái váy này thật ra chỉ nhìn một cách đơn giản thì rất là bình thường, thiết kế cũng rất mộc mạc, nhưng mặc trên người lại tạo hiệu quả cực tốt, hoàn toàn tôn lên vóc người của Quý Nghiên. Đường cong mê người, đôi chân thon dài, hơn nữa giống như Bạch Thắng nói, rất hợp với màu da.
Bạch Thắng tựa trên giá áo, một giây nhìn thấy Quý Nghiên ra ngoài kia, trong mắt cũng không nhịn được xẹt qua một chút điểm sáng. Ngũ quan Quý Nghiên rất tinh xảo, khí chất lại tốt, rất thanh thuần, thích hợp với loại quần áo kiểu thục nữ này nhất. Có vẻ như cả người từ trong ra ngoài đều tản ra vẻ đẹp tự nhiên thanh thuần.
Bạch Thắng tiến lên, đứng ở sau lưng cô, không biết từ lúc nào trong tay lại có thêm một sợi dây truyền tinh xảo bằng bạc, tự tay đeo lên cho cô.
“Anh mua khi nào vậy?” Quý Nghiên vuốt dây chuyền trên cổ, quay đầu hỏi anh.
Bạch Thắng khẽ cười, nghiêng đầu hôn xuống môi cô: “Bí mật.”
Sắc mặt Quý Nghiên đỏ bừng, trong nháy mắt ngượng ngùng.
Ở đây. . . . . . là nơi công cộng nha!
“Liền mua cái này đi.”
Bạch Thắng gọi nhân viên phục vụ tới, trực tiếp tính tiền.
Cũng không cần Quý Nghiên đổi về quần áo lúc trước, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn cứ như vậy liền đi luôn.
“Vậy quần áo của mẹ anh tính thế nào?” Quý Nghiên hỏi.
Bạch Thắng dắt cô đi tới một gian hàng rất trung tính rất năng động.
Quý Nghiên: “. . . . . .”
” Bình thường mẹ anh không mặc váy.”
“. . . . . .Anh xác định không đùa em?”
Coi như không mặc váy, thế nhưng phong cách cũng quá gì kia đi! Chỉ có hai màu trắng đen coi như xong, còn thống nhất áo sơ mi trắng và quần bó màu đen sát người, đùng nói ngay cả móc treo. . . . . . Thẩm mỹ của mẹ Bạch thiếu gia là loại này sao? Quý Nghiên hoài nghi nhìn anh.
Nét mặt Bạch Thắng vô cùng chắc chắn.
Cuối cùng Quý Nghiên vẫn là tin anh.
Tiếp đó lại mua cho ba Bạch thiếu gia một bộ dụng cụ vẽ tranh? Hai người mới lên đường trở về nhà họ Bạch.
Ra khỏi cửa hàng đồ dùng mỹ thuật thì trong hoảng hốt Quý Nghiên nhìn thấy Vu Tư Ngọc, nhưng sau một cái chớp mắt thì đã không thấy tăm hơi. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Cô cũng không biết có phải mình nhìn nhầm hay không, đưa mắt bình tĩnh nhìn phương hướng Vu Tư Ngọc biến mất, có chút mất hồn.
“Sao vậy?”
Quý Nghiên lắc đầu một cái, chắc là nhìn lầm thôi. Làm sao Tư Ngọc có thể đi cùng một người đàn ông trung niên chứ, lại còn tay nắm tay.
Máy bay của Bạch Trì và Ứng San dừng ở sân cỏ nhà họ Bạch, Quý Nghiên thấy mấy người từ trên máy bay đi xuống thì hoàn toàn ngây dại.
Ba nam ba nữ, đều là dung nhan tuyệt đỉnh, chỉ là phong cách khác nhau, cho người cảm giác cũng không giống nhau. Nhất là cô gái ở giữa kia, một đầu tóc dài nhuộm highlight màu xanh đen, ngũ quan tựa như điêu khắc, cặp mắt màu xanh thẫm, đẹp đến rung động lòng người.
Bên trái cô ấy là một cô gái tóc ngắn hấp dẫn, vóc người cao gầy, phong cách có chút lạnh lẽo, thế nhưng bộ dáng xinh đẹp và phong thái mạnh mẽ thoải mái trên người lại tạo ấn tượng khắc sâu cho người nhìn. Giống như một nữ vương vậy, tồn tại cảm giác siêu cường.
Còn có một cô gái có phong cách hoàn toàn khác với hai vị này, tóc dài quăn màu nâu, đôi mắt long lanh nước, ngũ quan khéo léo tinh xảo, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn cả người tản ra cảm giác nhu hòa an tĩnh khiến người khác bất giác thấy thân thiết.
Nam liền càng không cần phải nói rồi, người đứng cô gái bên cạnh có mắt màu xanh dương thì anh tuấn cao lớn, ánh mắt sắc bén cơ trí, hình dáng hoàn mỹ, tựa như vai nam chính băng sơn từ trong manga đi ra.
Người đi bên cạnh cô gái tóc ngắn thì dịu dàng hơn nhiều, mặc áo sơ mi trắng đơn giản và quần dài màu đen, giống như một luồng gió xuân, ấm áp tựa ánh mặt trời, giống như bạch mã hoàng tử trong truyền thuyết.
Một vị cuối cùng, cũng là làm cho người cảm thấy tươi đẹp, phong cách quá tiên rồi, khuôn mặt thân thiện tươi cười rạng rỡ, nếu như dưới chân còn đạp lên mây năm màu nữa thì tuyệt đối không ai hoài nghi hắn là một vị thần tiên. Diện mạo này. . . . . . Quý Nghiên cũng không tìm được từ ngữ nào thích hợp để hình dung!
“Tại sao lại là hai người các con?” Y Mạt Thuần trừng mắt nhìn chằm chằm, cắn răng nghiến lợi nói: ” Mấy con heo lười nhà chúng ta, mẹ của nó về mà cũng không ra ngoài đón một chút, quá ghê tởm!”
Bạch Thắng cong môi: “Vào nhà trước đi.”
Quý Nghiên đi ở bên cạnh Bạch Thắng, nhỏ giọng hỏi: diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn “Đây đều là người nhà của anh sao?”
“Ừ, bên trái là ba mẹ anh, ở giữa là dì dượng, bên phải là cô chú.”
“. . . . . . Di? Dượng?” Tại sao nhìn qua không khác gì chị của cô lắm?
Quý Nghiên yên lặng rơi lệ, cả nhà này rốt cuộc là có loại gen biến thái gì?
Không trách được Bạch thiếu gia dẫn cô đi mua áo sơ mi trắng và quần bó sát người cho cô gái trẻ tuổi mặc, mẹ anh nhìn qua cùng lắm cũng chỉ 30, lòng tự ái của Quý Nghiên bị đả kích trầm trọng.
Nhất là khi thấy đại sảnh nhà họ Bạch xuất hiện một ít đại gia tử người thì Quý Nghiên lời đều nói hết không ra ngoài.
Mới vừa vào cửa chính, chỉ thấy bốn phía lao ra nhiều nam nữ trẻ tuổi, cười hì hì nói: “sur¬plus!”
Y Mạt Thuần không chút khách khí tát qua một cái: “Cút.”
Sau khi ngồi xuống, Bạch Thắng lần lượt giới thiệu cho Quý Nghiên: diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn “Y Tịch Như, Y Nhân, con gái của cô chú.”
Quý Nghiên nhìn hai thiếu nữ như nữ thần này, mũi phun đầy máu gật đầu chào hỏi với hai cô ấy.
Bạch Thắng chỉ hướng bốn người bên cạnh Y Mạt Thuần: “Mẫn Y Thần, Mẫn Luyến Y, Hàn Niệm, Mẫn Ấu. Hàn Niệm là bạn trai Luyến Y, ba người khác là con của dì dượng.”
Quý Nghiên tiếp tục gật đầu, mỉm cười.
Trong lòng thầm nghĩ: người nhà bọn họ thật là nhiều!
“Bạch Tinh đâu?”
“Bên Trung Đông xảy ra chút chuyện, em ấy đi xử lý rồi.”
Quý Nghiên nhớ tới còn chưa có chào hỏi với mấy người lớn, trong lòng hơi khó xử, không gọi thì hình như như không được lễ phép, nhưng tùy tiện lên tiếng thì lại rất kỳ quái. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Hơn nữa cách gọi cũng rất khó khăn, vốn nên gọi bác trai bác gái, nhưng nhìn gương mặt mỹ lệ của Ứng San thì hai chữ bác gái này thế nào cũng gọi không ra miệng được.
“Đúng rồi, ba mẹ, Nghiên Nghiên có mang theo quà tặng cho ba mẹ.”
Nghe Bạch Thắng vừa nói như thế, Quý Nghiên mới nhớ tới quần áo và dụng cụ vẽ tranh mà cô mua, liền vội vàng đưa quà tặng lên.
Y Mạt Thuần nhất thời đỏ mắt. “Mẹ nó, bây giờ Ứng San cũng đã có quà tặng của con dâu rồi. Con cả, chừng nào thì con cũng tìm con dâu về cho mẹ đây? Con đã 25 rồi, lúc Tiểu Thắng Thắng được sinh ra thì con cũng đã có thể đi mua xì dầu rồi (dầu bôi trơn khi “ấy ấy”=> đã dậy thì), kết quả người ta cũng đã đưa con dâu về nhà rồi mà con vẫn còn một người cô đơn, con nói sao đây hả?”
Mẫn Y Thần: “. . . . . .”
Anh lại trúng đạn? !
========
“Ơ kìa, tiểu Thắng Thắng, thật hiếm thấy nha! Vậy mà cũng có lúc được thấy con tự ra đón máy bay nha.” Y Mạt Thuần cười thật tươi, định bước lên ôm Bạch Thắng một cái thật thân thiết thì ai ngờ móng vuốt nhỏ còn chưa kịp đưa ra đã bị người ta nắm chặt cổ áo, kéo lại.
“Mẹ nó, tên khốn Mẫn Cẩn Phong kia, anh lại kéo quần áo của em rồi.”
“Người lớn thì phải ra dáng người lớn. Ôm ôm ấp ấp thì hay lắm à?”
“Biến. Chị đây vĩnh viễn là tuổi thanh xuân! diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Anh ghen thì cứ nói thẳng ra, mẹ nó, em bồi dưỡng tình cảm với cháu em mà cũng có ý kiến à?”
Ứng San lạnh nhạt nói: “Đừng nói là người, dù em chạm vào heo, chỉ cần là giống đực thì cậu ta cũng đều có ý kiến.”
Y Bối Nặc: “Đúng.”
Bạch Thắng nghe mẹ mình so sánh mình với heo, nhất thời dừng tất cả hành động lại, đút hai tay vào túi quần, nhàn nhã đứng một bên xem trò vui.
Quý Nhiên lễ phép chào hỏi: “Con chào bác trai bác gái, con chào dì dượng cô chú ạ.”
Có trời mới biết cô có bao nhiêu áp lực khi gọi bác trai bác gái !
Y Mạt Thuần mỉm cười, nói: “Ha ha, cô bé, lại gặp rồi.”
Vẻ mặt Quý Nghiên vô cùng nghi ngờ. Họ từng gặp nhau à?
“Thật ra lúc ở Washington là chị San đã cứu con, sau đó dì mới tới.”
Quý Nghiên há hốc miệng, “a” một tiếng, khó nén sự kinh ngạc trong mắt.
Y Mạt Thuần nhìn qua là người rất nhiệt tình lại ồn ào, cho người ta cảm giác cần phải có người chăm sóc, không ngờ lại là người lợi hại như thế sao?
Quý Nhiên nói một cách chân thành: “Cảm ơn dì.”
Y Mạt Thuần: “Người một nhà không cần khách sáo.”
Xong rồi, Quý Nghiên lại xấu hổ!
Sao dì ấy lại có thể nói chuyện tự nhiên như thế?
Quý Nghiên nhìn Ứng San. Bà ấy không biểu hiện gì, vẫn giữ vẻ mặt không vui không buồn. Trong lòng Quý Nghiên hơi lo lắng. Chẳng lẽ mẹ của Bạch thiếu gia không thích cô sao?
Đoàn người không trở về nhà họ Bạch mà vòng qua vườn cây, đi theo con đường nhỏ thông với nhà họ Y. Hai nhà Bạch Y thông với nhau. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Hôm nay Quý Nghiên mới biết điều này. Đây là lần thứ ba cô tới đây. Trước đó không đi tham quan kỹ. Trước cửa nhà họ Y là một vườn hoa lớn với đủ loại hoa tranh nhau đua nở, đẹp không sao tả xiết.
Mùi hoa tràn ngập không gian.
Nhà họ Y giống nhà họ Bạch, không có người giúp việc, nhất là trong nhà chưa tới thời gian dọn dẹp thì không thấy một bóng người giúp việc nào.
Lúc bọn họ vào chỉ thấy một nữ sinh và một cậu bé đang xem TV. Trên bàn trà là một đống đồ ăn vặt đủ loại. Nghe tiếng động, cậu bé nhìn sang, trên khuôn mặt đẹp trai vẫn còn nét ngây thơ hiện ra nụ cười, lập tức nhảy khỏi ghế salon, chạy về phía Y Mạt Thuần. “Mẹ.”
Thật khó khăn mới gặp được mẹ, sắp ôm được thì đột nhiên có một bàn tay đáng ghét vươn ra, ngăn cản hành động nhào tới trước của nó. Mẫn Ấu vô cùng bất mãn: “Ba chiếm mẹ lâu thế mà còn chưa đủ à? Bây giờ về lại giành với con! Ba xấu lắm.”
Người nào đó bị con trai tố cáo, chẳng những không có chút áy náy nào lại còn nói rất đương nhiên: “Nhóc con, cả đời này con cũng đừng nghĩ tới chuyện đó.”
Y Mạt Thuần vô cùng coi thường anh: “Mẫn Cẩn Phong, anh thật là càng ngày càng ấu trĩ! Đi nào tiểu Ấu Ấu, chúng ta đừng để ý tới ba con.”
Y Bối Nặc nhìn con gái nhà mình đang cắn khoai tây chiên, không hề nhìn anh lấy một cái. Lòng người làm cha cảm thấy bị tổn thương, kêu lên yếu ớt đầy oán giận: “Y Nhân à…”
Y Nhân dừng động tác nhai khoai tây chiên lại, như bị sét đánh. Cô ấy liếc ba mình một cái.
Quý Nghiên kinh ngạc phát hiện ra rằng Y Nhân này chính là đạo diễn truyền hình và điện ảnh trẻ tuổi nhất, nổi tiếng nhất trong nước. Chỉ hơn mười tuổi đã có đội ngũ của riêng mình. Cô ấy chuyên sáng tác sáu tới chín câu chuyện xưa, tình tiết đơn giản ấm áp, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn thường đánh vào nơi mềm mại nhất trong lòng mọi người, từ đó được mọi người đồng cảm. Cho nên những tác phẩm của cô ấy đều rất được mọi người hoan nghênh. Quý Nghiên từng xem qua tác phẩm của cô ấy. Nó rất chân thực.
“Luyến Y đâu?” Mẫn Cẩn Phong hỏi.
Về lâu vậy rồi mà không thấy con gái bảo bối của anh.
Y Nhân nói: “Chị ấy và anh Hàn Niệm đang làm bữa tối trong bếp.”
Quý Nghiên không rõ mối quan hệ của bọn họ cho lắm. Bạch Thắng giới thiệu sơ về các thành viên trong nhà bọn họ cho cô.
Mẹ anh và Y Mạt Thuần là họ hàng. Y Mạt Thuần và Y Bối Nặc là hai chị em sinh đôi. Mẫn Hi Nghiên – vợ của Y Bối Nặc và Mẫn Cẩn Phong là anh em, cho nên mối quan hệ huyết thống của hai nhà Mẫn Y rất phức tạp. (=> ở VN, xét theo vai vế thì BT lớn nhất trong đám con cháu, đáng lẽ phải xưng anh với mấy người kia nhưng trong truyện này thì hình như xét theo tuổi tác mà mình lại k chắc lắm ai lớn hơn ai nên mình cho xưng là cậu mình như bạn nha? Đợi tiếp mấy chương sau nếu có phân tuổi rõ thì mình sẽ sửa lại)
Y Mạt Thuần và Mẫn Cẩn Phong có bốn đứa con, Mẫn Y Thần, Mẫn Y Hàm, Mẫn Luyến Y và Mẫn Ấu. Nghe vậy Quý Nghiên thầm oán trong lòng. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Nhà bọn họ thật dễ dãi! Không biết nên nói cha mẹ quá lười hay do dượng quá yêu dì, chỉ mong sao cả thế giới đều biết chuyện này!
Y Bối Nặc và Mẫn Hi Nghiên có ba người con, Y Tịch Nhược, Y Phù Tô, Y Nhân. Lúc nói đến Phù Tô, có tia xót xa thoáng qua mắt Bạch Thắng.
“Nhưng bây giờ chỉ còn lại Tịch Nhược và Y Nhân thôi.”
“Tịch Nhược?” Quý Nghiên dò hỏi: “Có phải là siêu sao Hollywood Tịch Nhược không?”
Nếu là bình thường cô sẽ không nghĩ tới chuyện này, nhưng qua Ứng San và sự chấn động từ Y Nhân, Quý Nghiên cảm thấy không gì là không thể xảy ra trong nhà bọn họ.
Bạch Thắng gật đầu.
Quý Nghiên: “Quả nhiên…”
“Nhà của anh thật khác người.”
Dường như cô từng nghe cái tên Phù Tô ở đâu đó nhưng nhất thời không nhớ ra được.
Trong lúc vô tình, cô nhìn thấy cái túi để cạnh mình. Lúc này cô mới nhớ ra mình chưa tặng quà.
Cô cho rằng hôm nay chỉ gặp mặt ba mẹ Bạch thiếu gia ăn một bữa cơm mà thôi nên chỉ mua hai món quà. Không ngờ bây giờ lại có nhiều người như vậy. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Hơn nữa còn có hai đôi người lớn nữa ở đây. Quý Nghiên không định lấy đồ ra.
Cô không chuẩn bị quà cho những người khác!
“Cái gì đây?” Y Mạt Thuần nhìn theo tầm mắt của cô, tò mò chỉ vào hai cái túi.
Lòng Quý Nghiên liền trở nên hồi hộp. Thật là sợ cái gì thì cái đó sẽ xảy ra.
Bạch Thắng: “Nghiên Nghiên chuẩn bị quà cho mọi người.”
“A? Dì cũng có hả?”
Quý Nghiên nhân lúc mọi người không để ý, vội vàng len lén nhéo Bạch Thắng.
Người này tới đây để phá rối hả?
Bạch Thắng cười, sửa lại một cách bình tĩnh. “Sai rồi, là tặng cho vợ chồng Bạch cục trưởng.”
Y Bối Nặc: “Chậc.”
Bạch Trì nhận lấy cái túi, nói một cách hòa nhã: “Cảm ơn con!”
Ứng San vẫn không tỏ thái độ gì như cũ.
Y Mạt Thuần nói: “Ứng San, chị nhiệt tình chút đi. Thật chẳng dễ gì Tiểu Thắng Thắng đưa bạn gái về, đừng dọa người ta sợ. Coi chừng con trai chị liều mạng với chị đấy!”
Quý Nghiên hơi lúng túng, trong lòng không tránh khỏi mất mát, im lặng.
Bạch Thắng cầm tay cô, nở nụ cười tao nhã ấm áp, dùng khẩu hình miệng nói với cô: “Không sao đâu.”
Quý Nghiên chỉ cho là anh đang an ủi mình, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn vừa định nói anh không cần phải lo, không ngờ bỗng nghe thấy tiếng Ứng San.
Bà nói: “Chị đang nghĩ Bạch Trì kém cỏi như vậy, con trai anh ấy làm cách nào mà trong một tuần đã bắt được vợ rồi?”
Nếu bà nhớ không lầm thì mấy ngày trước cô bé này vừa từ chối con trai mình.
Có thể khiến người ta thay đổi nhanh như vậy, không thể không nói về khía cạnh này Bạch Thắng mạnh hơn ba nó nhiều.
Mọi người: “…”
Ứng San nói tiếp: “Có thể kết luận quả là nó thừa hưởng gen của chị.”
Mọi người: “…”
Rốt cuộc Quý Nghiên có thể thở phào nhẹ nhõm. Hù chết cô. Cô tưởng rằng Ứng San có ý kiến với mình. May quá!
Lúc ăn tối thì Mẫn Y Thần cũng về. Đây là lần đầu tiên Quý Nghiên thấy boss lớn trong lời đồn. Quả là như Mộc Tây từng nói, không những lạnh lùng mà còn mặt than, tựa như đế vương cao cao tại thượng.
Mẫn Luyến Y làm một bàn đồ ăn lớn, mười mấy người cùng ngồi chung, hết sức vui vẻ.
Chỉ nhìn màu sắc của những món ăn đã thấy ngon khiến Quý Nghiên thèm thuồng. Nhưng những món cô thích lại ở rất xa, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn cô không thể đứng lên gắp hoặc chuyển món ăn mình thích tới gần, làm vậy rất không lịch sự.
Mẫn Hi Nghiên ngồi cạnh Quý Nghiên, nhìn cô yên lặng ăn cơm trắng, không nhịn được mà gắp cho cô một ít món ăn từ cái đĩa trước mặt. Quý Nghiên sửng sốt. Khi nhìn rõ trong chén có thêm món ăn thì nước mắt cô rơi xuống.
….Heo….Gan heo….
Chưa kịp mặc niệm cho mình thì Bạch Thắng đã cầm lấy cái chén của cô. “Em ăn chén này đi.”
Anh đưa cái chén của mình cho Quý Nghiên, sau đó không nói nhiều, bắt đầu ăn gan heo trong chén của cô.
Mẫn Hi Nghiên hỏi: “Thắng, con ăn gan heo từ khi nào vậy?”
“Mới đây.”
Quý Nghiên im lặng nhìn Bạch Thắng, ánh mắt mang theo sự sùng bái. Bạch thiếu gia thích ăn gan heo, thật giỏi… Khẩu vị đặc biệt!
Nhìn chén cơm trước mặt, thấy có rất nhiều món ăn chưa đụng tới, thịt kho tàu, sườn xào chua ngọt, cà tím đậu đũa…đều là những món cô thích. Bạch thiếu gia đúng là phúc tinh của cô!
Quý Nghiên ăn mấy miếng sườn, càng thêm không kìm được mà than lên sợ hãi. Ngon quá. Ngon hơn những món cô từng ăn rất nhiều. Không ngờ khả năng nấu nướng của Mẫn Luyến Y lại tốt như thế. Sắp đạt tới trình độ của thần rồi! diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Thật khó cho Bạch thiếu gia khi được ăn những món vừa ngon vừa đẹp mắt như vậy mỗi ngày mà còn phải khen đồ ăn cô làm. Nhất thời Quý Nghiên cảm thấy vui mừng gấp đôi.
Hàn Niệm: “Phải rồi, tiểu Thắng Thắng, mình đã điều tra ra. Cậu đoán không sai, đúng là nhà họ Y chống lưng cho Ám Môn.”
Bạch Thắng ngước mắt lên.
Y Nhân nói: “Anh lại hack dữ liệu ngầm của người ta à?”
“Nhà họ Y? Ngôn Quyết?” Ứng San dừng động tác lại, nhíu mày, hỏi.
Nhất thời tầm mắt của mọi người chuyển sang Hàn Niệm.
Quý Nghiên không hiểu gì, không biết có chuyện gì, chỉ có thể tiếp tục nghe tiếp.
Y Bối Nặc: “Ngôn Quyết nào? Có phải là nhà họ Ngôn ở Luân Đôn không?”
“Ừ.”
“Lúc trước để Vân Song Chi tới gần tiểu Thắng Thắng cũng là hắn. Không phải bọn họ có bệnh chứ? Sao lại nhìn chằm chằm tiểu Thắng Thắng không rời thế? Cũng chẳng phải là thầm mến cậu ấy.” Hàn Niệm nói,
Y Nhân: “Biết đâu được.”
“Mình đã nói tiểu Thắng Thắng khiến người ta nhớ nhung mà. Đã nhiều năm rồi, hệ thống phòng ngự của nhà họ Y cũng đã thay đổi vài lần. Mình phải hack kho dữ liệu rất mệt đó nha.”
“…”
Đây là điển hình cho được tiện nghi còn khoe mẽ!
Bạch Thắng: “Cậu tiếp tục theo dõi, có động tĩnh gì thì báo cho mình.”
Lần này Y Mạt Thuần và Ứng San không nói nữa. Họ có bảo vệ thế nào thì chuyện bọn trẻ này muốn tự giải quyết họ sẽ không can thiệp, để cho bọn chúng có không gian phát huy. Dù sao cũng là người nhà, có bản lĩnh thế nào họ hiểu rất rõ.
Nếu không có lòng tin như thế thì sao có thể sống trong hoàn cảnh này được?
Bỗng nhiên Y Mạt Thuần nói: “Con cả, Ứng San đã được con dâu tặng quà rồi, khi nào con mới dẫn con dâu về cho mẹ? Lúc tiểu Thắng Thắng sinh ra thì con cũng đã bỏ quần yếm lâu rồi. Bây giờ em trai đã có vợ, con còn muốn sống độc thân à?”
Mẫn Y Thần: “…”
Sao lại lôi anh vào?
“Nói thật đi. Có phải cái kia của con không được không?”
“…”
“Nếu không thì thật vô lý! Ngoan, nói cho mẹ đi, mẹ chắc chắn không cười con đây.” Y Mạt Thuần bày ra vẻ mặt mẹ hiền.
Mẫn Y Thần cắn răng, gằn từng chữ: “Con rất khỏe.”
Y Mạt Thuần: “Thật không? Sao mẹ không thấy vậy? Con không lừa mẹ đấy chứ?”
Mặt Mẫn Y Thần không chút thay đổi.
“Bệnh này phải chữa sớm mới được. Nếu là đúng, chắc chú Joy của con có cách…” Y Mạt Thuần vẫn tiếp tục thao thao bất tuyệt.
Mẫn Y Thần hoàn toàn xấu hổ.
Không biết là ai nói muốn uống rượu, sau đó mang chai rượu quý của Mẫn Cẩn Phong ra. Về chuyện này Mẫn Cẩn Phong rất hào hứng. ngoài Mẫn Ẩn ra thì ai cũng có một ly rượu.
Bạch Thắng nghĩ tới tửu lượng của Quý Nghiên thì không kiềm được mà quay sang nhìn cô. Quả nhiên nhìn thấy khuôn mặt cô đầy đau khổ vì bị ép buộc, mở to mắt nhìn ly rượu.
Anh định uống thay cô thì bị Mẫn Cẩn Phong gọi đi, nói là có chuyện cần bàn với anh trên lầu.
Bạch Thắng tràn đầy nghi ngờ.
“Ha ha ha ha, cô bé, khó có dịp vui thế này, uống với mọi người một lý nhé.” Y Mạt Thuần tựa như đang dụ dỗ trẻ con, cười đầy bỉ ổi.
Quý Nghiên run lên, bị Y Mạt Thuần nhìn khiến cô thấy rất mất tự nhiên. Tửu lượng của cô lại kém, không dám nâng ly.
Y Mạt Thuần như đọc được suy nghĩ của cô, khuyên: “Độ cồn trong rượu này rất thấp, còn thấp hơn rượu vang nữa. Uống đi, uống đi, không sao đâu.”
Quý Nghiên bối rối nhìn Ứng San, bà nhíu mày: “Nó không nói dối đâu.”
“Phi, làm như em là mẹ kế của công chúa Bạch Tuyết không bằng. Em trong sáng đáng yêu thế này mà lừa ai?” Y Mạt Thuần chớp mắt rồi lại chớp mắt.
Mọi người giả chết.
Quý Nghiên không từ chối nữa, nâng ly rượu lên, nhấp nhẹ một ngụm.
Mùi vị cũng không tệ lắm.
Không bị sặc.
Y Mạt Thuần thấy mặt cô giãn ra thì rèn sắt khi còn nóng: “Dì đã nói là độ cồn không cao mà. Khi mọi người tụ họp đều uống cái này cho có không khí. Ứng San, chúng ta cũng cạn ly nào.”
Ứng San âm thầm giật giật khóe miệng, rất nể mặt mà cầm cái ly lên, cụng ly với Y Mạt Thuần.
Quý Nghiên không còn lo lắng nữa, dưới sự dụ dỗ của Y Mạt Thuần, cô uống thêm vài ly. Không khí trên bàn ăn rất tốt. Mọi người các nhà Bạch Mẫn Y rất hòa thuận nên khó có dịp Quý Nghiên thấy thả lỏng như vậy.
Lúc Bạch Thắng đi xuống thì sắc mặt Quý Nghiên vẫn bình thường, ly rượu còn đầy nên anh yên tâm.
Lúc đầu còn tưởng là kế điệu hổ ly sơn của Y Mạt Thuần.
Người này chỉ sợ thiên hạ không loạn. Nếu dì ấy muốn thì không chuyện gì là không làm được.
Buổi tối, Ứng San đề nghị Quý Nghiên ở lại, Bạch Thắng cũng không phản đối. Có điều vừa đưa Quý Nghiên về phòng thì anh liền phát hiện có điều khác thường. Hai má cô ửng đổ, ánh mắt hơi mông lung, ý thức cũng mơ mơ hồ hồ, nhìn là biết đã say.
Anh lại gần ngửi thử thì quả nhiên có mùi rượu.
Shit!
Bạch Thắng đứng dậy, nhìn khắp phòng một lượt, cuối cùng phát hiện một cái camera theo dõi trong góc kệ sách. Anh thở dài đầy bất đắc dĩ, gỡ cái camera xuống.
Nhất thời, mọi người ngồi trước máy tính truyền hình trực tiếp ở nhà họ Y nhao nhao kêu to thật đáng tiếc.
Chỉ có Mẫn Y Thần, Mẫn Luyến Y, Mẫn Hi Nghiên, Bạch Trì và Mẫn Cẩn Phong bình tĩnh ngồi phía sau, dùng ánh mắt không thể hiểu nổi mà nhìn mấy người tham gia náo nhiệt.
“Kỹ thuật của Hàn Niệm con tệ quá. Bị phát hiện nhanh thế.” Y Mạt Thuần không xem được nên bắt đầu phỉ nhổ Hàn Niệm.
Mắt Hàn Niệm trợn trắng: “Chuyện này sao có thể trách con chứ? Cậu ấy mà phát hiện ra thì dù con có giấu kỹ cỡ nào cậu ấy cũng tìm ra được, tin không?”
“Không có chuyện gì thì thông minh thế làm gì chứ!” Y Mạt Thuần thở dài, cương quyết chuyển ánh mắt sang Ứng San, kết luận: “Con trai của chị thật không đáng yêu chút nào!”
Ứng San: “Đừng trách con trai chị. Rõ ràng là hứng thú tệ hại của em mà.”
“Phì, chị có muốn xem không? Không muốn xem thì đứng đây làm gì? Nói thật chứ mấy đứa nhà chúng ta xuất sắc như thế mà sao không có trình độ tình cảm gì vậy? Chưa có đứa nào phá thân cả. Chị nhìn nhà Doãn Kỳ xem đứa nào mà không trưởng thành sớm. Nếu không có biện pháp phòng tránh thì trẻ con chạy đầy nhà rồi! Nhà chúng ta thì con cả đã 25, không hề có một người bạn gái nào. Lúc ba nó lớn bằng nó thì Y Hàm và Luyến Y đã biết đi mua xì dầu rồi (dầu bôi trơn khi xx). Tiểu Thắng Thắng cũng thế, Bạch Trì 23 tuổi đã có Bạch Tinh. Ôi trời, chị nói xem với tốc độ này của bọn nó thì khi nào chúng ta mới được ôm cháu đây?” Y Mạt Thuần liến thoắng.
Họ về hưu sớm, mấy năm nay đều đi du lịch, đã đi hơn nửa vòng trái đất. Bây giờ không có việc gì càng muốn ở nhà vui niềm vui tuổi già.
Aiz, bạn nghĩ xem, nếu trong nhà có mấy đứa trẻ, không có việc gì thì trêu đùa một chút, hành hạ một chút, cuộc sống thật tốt đẹp biết mấy!
Nếu Phù Tô vẫn còn thì nó và Bạch Tinh sẽ có con sớm nhất.
Mẫn Y Thần lại trúng đạn.
Ánh mắt lạnh như băng lặng lẽ nhìn Mẫn Luyến Y, không nói gì nữa.
Ứng San nâng ly trà, khoanh một tay trước ngực, dựa vào tường, lơ đãng nói: “Gấp làm gì? Không phải người say rượu sức lực sẽ rất mạnh mẽ sao? Chuyện nên tới sẽ tới. Hai đứa yêu nhau thế nào thì trong lòng tự hiểu, em quan tâm cũng vô dụng thôi.”
Nhà họ Bạch.
Đầu Quý Nghiên cực kỳ choáng váng, trong dạ dày như dời núi lấp biển, nhưng lại chóng mặt tới mức không muốn động đậy. Cho tới khi cảm giác buồn nôn ập tới, cô không nhịn được nữa, xoay người xuống giường , chạy nhanh về phía phòng tắm, nôn vào bồn rửa mặt.
Bạch Thắng theo sát sau cô, nhíu chặt mày, đau lòng vỗ lưng giúp cô.
Càng thêm của thấy Y Mạt Thuần thật không đáng tin.
Quý Nghiên nôn xong thì người mềm nhũn, đầu óc lại càng không tỉnh táo. Bạch Thắng mở nước giúp cô, định tắm cho cô nhưng lại gặp phải một vấn đề khó khăn.
Với tình trạng bây giờ của Quý Nghiên thì không thể động đậy dù chỉ một ngón tay, chỉ có thể để anh.
Trên chủ quan thì Bạch Thắng không có ý kiến gì nhưng trên khách quan thì anh không dám chắc sẽ có hậu quả thế nào!
Không chần chừ lâu, anh rửa mặt cho Quý Nghiên, từ từ cởi hết quần áo của cô. Trong lúc đó Quý Nghiên rất không phối hợp, vừa như đang oán trách anh quấy rầy giấc ngủ của cô. Cô lẩm bẩm, hoa tay múa chân, anh phải vất vả lắm mới kiềm chế được cô, bỏ vào bồn tắm. Ngón tay thon dài chạy dọc trên cơ thể cô, ngay lập tức có một luồng điện truyền sang người anh. Lý trí mách bảo rằng mình chỉ đang giúp cô tắm mà thôi nhưng phản ứng của cơ thể lại rất chân thực, không thể lừa mình dối người được.
Da thịt trắng nõn nà dưới ngón tay càng kích thích mỗi một giác quan của anh. Đã vậy Quý Nghiên còn cực kỳ không an phận, cứ nhích người tới lui. Cô tìm một tư thế thoải mái để ngủ, kết quả là dựa vào người Bạch Thắng. Trong lúc anh giúp cô tắm thì quần áo cũng bị ướt, để tiện nên anh dựa hẳn vào bồn tắm. Bỗng cô níu lấy cổ anh, cọ vào ngực anh, mềm mại dán sát vào ngực anh khiến một chỗ của Bạch Thắng có thay đổi ngay lập tức.
Thật là muốn chết!
“Nghiên Nghiên.” Bạch Thắng nói khẽ.
Quý Nghiên “ừ” một tiếng mơ hồ. Giọng nói dịu dàng mềm mại mang theo chút quyến rũ.
Bạch Thắng nheo mắt.
Nhất định là cô đã thiếp đi rồi.
Dù là người bình tĩnh thế nào, khi đối mặt với bạn gái mê người như thế thì trong lòng không thể không nổi lên lửa dục.
Đây quả là một quá trình giày vò cực khổ!
Sợ cô cảm lạnh, Bạch Thắng cố nén lửa dục, tắm cho cô xong thì dùng một cái khăn tắm bọc cô lại, ôm lên giường.
Quý Nghiên vừa chạm vào giường liền ôm chăn ngủ thật say. Bạch Thắng mặc cho cô một cái áo sơ mi, nhìn khuôn mặt say ngủ của cô mà thở dài yếu ớt, sau đó cương quyết quay về phòng tắm tắm nước lạnh. Hơn nửa giờ sau anh mới sảng khoái tinh thần bước ra ngoài.
Anh nằm cạnh Quý Nghiên, kéo cô vào lòng. Nào ngờ vừa chạm vào lưng cô thì cô lại làm loạn. Lúc thì không ngừng cọ vào ngực anh, lúc lại lăn qua lăn lại trên giường khiến cho cái áo bị tốc lên một nửa làm Bạch Thắng dở khóc dở cười. Bỗng cô nhào vào lòng anh, hai tay ôm eo anh thật chặt lẩm bẩm gì đó.
Tuy rất nhỏ nhưng Bạch Thắng vẫn nghe thấy.
Cô gọi: “…Tiểu Bạch.”
Bạch Thắng chỉ cảm thấy khí huyết dâng trào, liền xoay người lại đặt cô dưới thân, sâu trong đáy mắt có ngọn lửa đang bùng cháy.
Áo của cô gái dưới thân hở hơn một nửa, da thịt trắng nõn mềm mại nửa ẩn nửa hiện, sắc mặt ửng đỏ, lông mi trên hai mắt đang khép chặt khẽ run lên, quyến rũ động lòng người. Một chút lý trí còn sót lại của Bạch Thắng bị thiêu đốt gần như không còn.
“Sao lại giày vò người ta như thế chứ?”
Anh thở dài vừa như bất đắc dĩ, vừa như cưng chiều, hôn lên môi Quý Nghiên. Nhiệt độ giữa hai người nhanh chóng tăng cao.
Môi cô vẫn ngọt ngào như lúc ban đầu. Bạch Thắng chiếm đoạt tất cả của cô như không biết đủ. Răng môi quấn quýt khiến Quý Nghiên mơ mơ màng màng mở mắt ra, thấy một đôi mắt nóng rực, hút hồn cô vào đó. Quý Nghiên run lên.
Ý thức vốn chưa tỉnh táo, về phương diện này Quý Nghiên cũng là người mới trải nên trong lúc mơ màng chỉ có thể đi theo sự dẫn dắt của Bạch Thắng. Cô tựa như bị anh đầu độc, không thể phản kháng, chỉ có thể trầm luận trong cơn sóng này mà thôi.
Tay Bạch Thắng luồn vào lúc nào không rõ khiến cô run lên. Đầu Quý Nghiên rất đau, thần kinh căng thẳng. Cô bắt lấy tay anh theo bản năng.
“…Tiểu Bạch.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!