Ban đêm, Quý Nghiên ngồi trước may vi tính, đăng nhập vào một tài khoản nội bộ đã lâu không vào.
Cô vừa mở ra thì xuất hiện vài tin nhắn gửi đến
14:03 ngày 15 tháng 3.
“GB-18 của cô đã sửa xong, tuy là uy lực yếu hơn so với 17 nhưng chỗ ngồi phía sau lại nhiều hơn”.
16:47 ngày 15 tháng 3.
“Cô không ở đó sao?”
09:14 ngày 17 tháng 3.
“Nghiên, không lâu nữa bọn tôi sẽ có một cuộc diễn tập quân sự, cần dùng đến GB-18, nếu đọc được tin nhắn này thì hãy trả lời tôi sớm nhất có thể.”
20:21 ngày 20 tháng 3.
“Cô chết ở đâu rồi hả?”
11:55 ngày 21 tháng 3.
“. . . . . .”
07:01 ngày 23 tháng 3.
“Lúc nào thì cô mới sống lại đây? Cho xin bản thiết kế.”
Cô lướt xem nội dung các tin nhắn một lượt cho đến ngày 23, lướt nhanh như bay. Quý Nghiên xem đến tin nhắn cuối cùng, càng xem càng chột dạ, cô ở Washington xảy ra những chuyện kia, cửa âm phủ cũng đã đi qua hai lần, nào còn nhớ tới chuyện bản thiết kế chứ!
Sau khi trở lại cô cũng không được nhàn rỗi, đầu tiên là Dương Hàm Mặc, sau đó là Mạnh Thiếu Tuyền, việc phiền lòng dồn dập như sóng. Căn bản là không có thời gian để nghĩ đến chuyện khác, lại nói nếu hôm nay không phải bọn Mạnh Thiếu Tuyền náo loạn một trận, làm cô nhớ lại rất nhiều chuyện của quá khứ thì cô cũng sẽ không đột nhiên nhớ tới đã lâu lắm rồi mình không có lên mạng.
Quý Nghiên gõ chữ: “Gần đây xảy ra một số chuyện, lâu rồi em không có lên vi tính, xin lỗi.”
Kết quả không tới hai mươi giây, bên kia liện soạt soạt gửi tin lại. “(liên tục ba vẻ mặt rơi lệ) cô rốt cuộc xuất hiện a a a a . . . . . Cô có biết tim gan phèo phổi của bọn tôi cũng sắp nát hết rồi không? Còn tưởng cô bị chết vứt xác ở xó không người nào rồi chứ, bọn tôi còn định chuẩn bị lập đội đi đào mồ nữa kìa.”
Quý Nghiên: “. . . . . .”
“Tin nhắn của cô tôi đã đọc rồi, cho cô gia hạn đến tối đa là ba ngày sau.”
Đối phương hình như cũng có chuyện bận rộn nên cô cũng không hề nhiều lời, chỉ trả lời một câu: “OK!”
Quý Nghiên mở ngăn kéo có khóa ở tầng dưới cùng của bàn đọc sách ra, bên trong có phần lớn là bản vẽ, cô lấy hay tờ trong đó ra, cẩn thận so sánh.
Hình trên bản vẽ chính là bản thiết kế của hai loạt vũ khí cùng hệ, trên đầu bên trái mỗi hình là chữ GB-17 và GB-18.
Quý Nghiên đặt hai bản thiết kế sang một bên, lại lần nữa cầm một tờ giất trắng, ánh đèn phủ xuống, dung nhanh thanh thuần có vẻ cực kỳ nghiêm túc.
Hôm sau, quả nhiên Quý Nghiên nhận được điện thoại của Lữ Mỹ, bảo cô đến nhà họ Dương một chuyến.
Cô không hề kinh ngạc, cũng không từ chối nữa, dù sao cũng không thể trốn tránh cả đời được.
Hôm nay trong nhà họ Dương trừ Dương Hàm Mặc ra thì cả nhà đều ở đây. Lữ Mỹ, Quý Nhu, ngay cả Mạnh Thiếu Tuyền cũng tới, Quý Nghiên vừa nhìn cục diện này, mí mắt liền run rẩy. Cái gì mà “Nói chuyện phiếm?” Rõ ràng là muốn xét xử công khai.
“Đại tiểu thư tới.”
Dì Chu vừa thấy Quý Nghiên, nhất thời lễ phép chào hỏi.
Ở nhà họ Quý và nhà họ Dương, các người hầu đều thống nhất gọi Quý Nghiên, Quý Nhu, Dương Đình Đình là đại tiểu thư, nhị tiểu thư và tam tiểu thư. Không chỉ vì mối quan hệ thân thiết giữa hai nhà, mà cũng là bởi vì gọi như vậy dễ hơn.
Cho nên bây giờ cũng là vừa gặp liền gọi như vậy.
Quý Nghiên đưa túi cho dì Chu, sau đó tay không đi vào phòng khách. Từ một phút dì Chu kêu một tiếng kia, tầm mắt mọi người liền tụ tập trên người cô, Quý Nghiên chào hỏi từng vị trưởng bối. “Mẹ, cha nuôi, mẹ nuôi.”
“Ngồi đi.”
Sắc mặt Tạ Tử Kỳ không được khá lắm, Dương Đình Đình ngồi ở bên cạnh bàm trên tay bó thạch cao thật dầy, Quý Nghiên vừa bước đến đã nhìn thấy.
Chương 41 (tiếp): Nhà họ Dương tụ họp.
Chủ yếu là ánh mắt của Dương Đình Đình nhìn chằm chằm cô quá oán hận, mắt cũng không nháy một cái. So với kim châm trên người còn cảm thấy khó chịu hơn, Quý Nghiên muốn không chú ý cũng khó.
“Nghiên Nghiên, mẹ nghe Đình Đình nói con và con bé đã tranh chấp, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Lữ Mỹ kín đáo hỏi.
Quý Nghiên rũ mắt xuống, lẳng lặng nói: “Không có.”
“Không có? Nếu vậy thì tại sao Đình Đình lại bị thương hả?” Tạ Tử Kỳ vừa nghe câu trả lời của cô liền ngồi không nổi nữa, lên tiếng noi. “Nghiên Nghiên, không phải mẹ nuôi đã nói với con rồi sao, Đình Đình còn nhỏ, cho dù con bé có làm gì không đúng thì con làm chị cũng nên bao che cho em nó một chút. Huống hồ còn là người ngoài ở đó, trước mặt người ngoài thì con càng nên che chở cho người nhà mình mới đúng. Vậy mà con lại đi giúp người ngoài đánh người nhà, đó là cái chuyện ngược đời gì hả?”
Quý Nghiên không lên tiếng, ngón tay nắm lấy vạt áo trước ngực, mặc dù rất muốn phản bác nhưng cô lại đành phải kiềm chế.
Tạ Tử Kỳ- bọn họ không thể so sánh với Quý Nhu và Dương Đình Đình, các bà là trưởng bối, hơn nữa cũng chưa từng làm chuyện gì khiến Quý Nghiên không thể nhịn được. Mặc kệ là vì lý do gì thì Quý Nghiên cũng phải nhìn mặt mũi họ. Cho nên dù lời Tạ Tử Kỳ nói Quý Nghiên không thể tán thành, dù trong lòng cô Bạch Thắng cũng không phải người ngoài gì, nhưng cô vẫn sẽ chấp nhận yên lặng nghe, không lên tiếng là được rồi.
Dương Đình Đình chỉ vào Quý Nghiên nói: “Chị ấy mới sẽ không che chở con, chính chị ấy là người đã làm con thành cái bộ dạng này. Mẹ, mẹ xem tay của con nè.”
Tạ Tử Kỳ cầm tay Dương Đình Đình qua, xem xét tay cô ta, trong mắt không che dấu được vẻ đau lòng.
Lữ Mỹ nói: “Mẹ tin Nghiên Nghiên cũng không phải cố ý. Đình Đình, mẹ nuôi thay mặt chị nói xin lỗi với con, chớ để ở trong lòng, có được không.”
“Ai nói chị ấy không phải cố ý?” Dương Đình Đình từ trong ngực Tạ Tử Kỳ chui ra, bén nhọn nói: “Chị ấy đã sớm nhìn con không vừa mắt rồi, nói không chừng đã sớm mong đến ngày này! Chị ấy chính là mượn cơ hội lần này để trả thù. Mẹ nuôi, chị ấy còn mắng chị Tiểu Nhu nữa đó, mắng rất khó nghe, chị Tiểu Nhi còn tốt bụng không cho con nói cho người khác biết.”
“Đình Đình.” Quý Nhu quát nhỏ.
Lữ Mỹ nhìn Quý Nhu, Quý Nhu vội vàng cười ngọt ngào với bà: “Mẹ, không có chuyện này đâu mẹ.”
Nói xong trong mắt cũng không tự giác tràn ra một tian mất mát. Lữ Mỹ thấy được, không khỏi động lòng thương yêu.
Quý Nghiên không nói gì, chỉ yên lặng ngồi. Sắc mặt gần như có chút không nhịn được, loại diễn kịch làm trò này cô đã thấy nhiều rồi, thật ra cũng đã sớm quen.
Nhưng cuối cùng cũng không biết vì sao, nhìn thấy phản ứng của Lữ Mỹ, cô vẫn là nhịn không được chua xót. Trên mặt dù là hiện vẻ thay Quý Nghiên nói lời xin lỗi, che chở cô, nhưng thật ra thì vẫn là không tin cô. Bởi vì chỉ khi Lữ Mỹ tin tưởng lời Dương Đình Đình nói, mới có thể xin lỗi Đình ĐÌnh thay cô, nhưng cuối cùng thì cô đã làm sai điều gi?
Quý Nhu chỉ là một cái ánh mắt mất mát, Lữ Mỹ liền cho là bản thân ức hiếp cô ta. Bà đau lòng, nhưng vào trong mắt Quý Nghiên thì đó lại là một loại châm chọc không nói thành lời.
Cô đúng là còn chưa đủ để trở thành lòng dạ độc ác mà.
Nếu như có thể không để ý đến tất cả thì thật là tốt biết bao?
“Tay Dương Đình Đình là con làm. Nhưng nó, con chưa từng làm gì hết.” Quý Nghiên vừa nói vừa nhìn Qúy Nhu.
=======
” Tay Dương Đình Đình là con làm. Nhưng nó, con chưa từng làm gì hết.” Quý Nghiên vừa nói vừa nhìn Quý Nhu.
“Chị, Đình Đình không phải có ý này.” Quý Nhu lập tức lại nhảy ra hoà giải.
Mạnh Thiếu Tuyền nắm tay của cô ta, nhỏ giọng nói: “Thân thể em quan trọng hơn, quản người khác làm cái gì?”
“Đúng đó, chị Tiểu Nhu, chị ấy nói chưa làm thì mọi người đều tin là thật sao? Lúc đó con và anh Thiếu Tuyền đều nhìn thấy, mọi người đừng tin lời chống chế của chị ấy.”
“Nghiên Nghiên.” Lữ Mỹ hơi giãy giụa nhìn Quý Nghiên.
Quý Nghiên trong trẻo mà lạnh lùng nói: “Mẹ, chuyện gì nên nói con đều đã nói hết. Còn tin hay không là chuyện của mẹ, con cũng không có cách ép mẹ tin.”
“Nghiên Nghiên, đây là thái độ nói chuyện với mẹ của con sao?” Trong giọng nói của Tạ Tử Kỳ đã mơ hồ mang theo trách cứ.
Lữ Mỹ liền nói: “Không sao.”
Dương Đình Đình nào có thể bỏ qua cơ hội như thế, nhất thời hả hê nói “Mẹ nuôi, làm sao mà không sao được chứ? Bây giờ chị ấy ngay cả mẹ nuôi cũng không thèm để vào mắt, khó bảo đảm sau này sẽ còn thay đổi thành cái dạng mất dạy gì nữa đây! Con thấy, nên nói những chuyện này cho cha nuôi, bảo cha nuôi giáo dục chị ấy cho tốt!”
“Đủ rồi.” Vẫn không lên tiếng- Dương Chính Tùng đột nhiên mở miệng.
Dương Đình Đình sợ hết hồn, trong nháy mắt liền im lặng, vẻ mặt tràn đầy uất ức.
Dương Chính Tùng trầm mặt nhìn Quý Nghiên, tối hôm qua Quý Nghiên chạy nước rút cả đêm để hoàn thành bản thiết kế nên mệt mỏi vô cùng. Sắc mặt cũng không tốt, Dương Chính Tùng hơi hạ giọng. “Nghiên Nghiên, có phải Hàm Mặc ở với con không?”
Quý Nghiên sững sờ, gật đầu một cái.
Quý Nhu vừa nghe như vậy, vẻ mặt liền nhanh chóng thay đổi. Mạnh Thiếu Tuyền còn tưởng rằng cô ta không thoải mái, quan tâm hỏi: “Sao vậy?”
Tạ Tử Kỳ nói: “Hàm Mặc? Không phải Hàm Mặc ở Los Angeles sao? Tại sao lại ở với Nghiên Nghiên? Đây là xảy ra chuyện gì?”
Mọi người đều im lặng.
Quý Nghiên thầm nghĩ, thì ra vẫn còn gạt Tạ Tử Kỳ! Cô đã nói, nếu như Tạ Tử Kỳ biết chuyện Dương Hàm Mặc trở về nước mà anh lại không chịu trở về nhà thì làm sao bà có thể lại an tĩnh như vậy.
“Chuyện này tối nay anh sẽ nói cho em sau.” Dương Chính Tùng lại lần nữa đưa ánh mắt nhìn Quý Nghiên.”Nghiên Nghiên, cha nuôi muốn biết, con nghĩ sao về Hàm Mặc?”
Nhắc tới chuyện này, Quý Nghiên liền đau đầu không dứt. Cô nói: “Là bạn.”
Dương Chính Tùng ngước mắt.”Chỉ là bạn bè?”
Quý Nghiên: “Chỉ là bạn bè.”
Dương Chính Tùng hỏi: “Vậy con đã nói với thằng bé rồi chứ?”
“Con đã nói rồi.” Không chỉ đã nói, mà là tất cả lời tốt lời xấu gì cũng đều dùng hết, chỉ kém chưa móc lục phủ ngũ tạng của cô ra cho Dương Hàm Mặc xem thôi.
Dương Chính Tùng không nói gì nữa, trong lúc đó thì Tạ Tử Kỳ quấn Lữ Mỹ để hỏi chuyện Dương Hàm Mặc trở về nước, biết được anh còn đến nhà họ Quý náo loạn một trận, Tạ Tử Kỳ liền kinh hãi.”Cái gì? !”
“Mẹ, anh hai trở về là chuyện tốt. Không phải mẹ cũng nói dù thế nào thì anh vẫn sẽ phải trở về thừa kế công ty sao? Bây giờ anh ấy đã về, không phải vừa đúng lúc sao.”
“Con thì biết cái gì?” Tạ Tử Kỳ chợt quát lớn.
Hôm nay Dương Đình Đình liên tục bị làm vật hy sinh hai lần nên cũng có chút tức giận. Nhưng còn chưa kịp phát tiết thì Tạ Tử Kỳ đã nói: “Anh con bây giờ trở về và sau này trở về sao có thể giống nhau chứ? Thân phận của anh con nói ra thì người nào mà không mong chờ hâm mộ đây? Cả quốc gia cũng phải lấy anh con làm vinh dự, bây giờ sự nghiệp của anh con chính là đang ở thời kỳ đỉnh phong, không chừng sắp tới sẽ lấy giải Nobel nữa kìa, đến lúc đó cầm giải thưởng rồi thì chính là danh nhân. Là niềm kiêu hãnh của nhà chúng ta, anh con ở trên cao rồi thì còn có người dám không nể mặt chúng ta sao? Mà là từng người một còn hận không thể liều mạng lấy lòng anh con, tiền đồ của anh con tốt như vậy, mà nó lại hồ đồ trở về sớm!”
Tạ Tử Kỳ càng nói càng kích động, Dương Đình Đình im lặng, đầu óc của bà thật không ngờ là nghĩ xa như vậy, nhưng nghe Tạ Tử Kỳ vừa nói như thế, cô cũng cảm thấy Dương Hàm Mặc không nên trở về sớm như vậy.
Nếu như sau này Dương Hàm Mặc thành người thành đạt, mà cô là em gái, nói ra cũng rất hãnh diện. Tâm hư vinh của Dương Đình Đình lại trỗi dậy, chỉ tưởng tượng hình ảnh kia thôi, cả người cũng không nhịn được kiêu ngạo.
Nhưng cũng đều do Qúy Nghiên, yêu tinh đáng chết chuyên đi hại người này, nếu không phải là cô ta thì anh hai cũng sẽ không trở về gấp như vậy. Nếu vậy thì tất cả những lời Tạ Tử Kỳ nói cũng sẽ liền có thể thành sự thật.
Dương Đình Đình hung tợn nhìn Qúy Nghiên chằm chằm, Qúy Nghiên nghĩ mà muốn trợn trắng con mắt. Cô từ lúc nào lại chọc tới vị đại tiểu thư này?
Tạ Tử Kỳ nhìn Qúy Nghiên vẻ mặt cũng lộ ra bất mãn, mặc dù bình thường bà cũng thương Qúy Nghiên, nhưng so với Dương Hàm Mặc, Dương Đình Đình thì liền không bằng được một gốc. Con ruột mình mang thai gần mười tháng mới sinh ra được và con nuôi, đương nhiên sẽ không giống nhau.
Qúy Nghiên có thể hiểu được suy nghĩ của bà, hơn nữa từ đầu đến cuối Tạ Tử Kỳ cũng chưa từng nói câu nào nặng lời với cô, có thể thấy được ít nhiều gì vẫn còn nghĩ cho cô.
Nói cho cùng, trong lòng Qúy Nghiên vẫn rất hâm mộ Dương Đình Đình. Dù sao Tạ Tử Kỳ cũng không phải là mẹ ruột của cô, bà che chở con của mình đây là bản năng của mỗi một người mẹ, cho nên Qúy Nghiên có thể không để ý sự thiên vị của Tạ Tử Kỳ.
Nhưng mà Lữ Mỹ thì không giống như vậy, đối với cách cư xử khác nhau của Lữ Mỹ, Qúy Nghiên ngay cả một lý do có thể tự an ủi mình cũng không tìm được, muốn lừa mình dối người cũng không xong.
Đây mới là điều làm cô đau lòng nhất.
“Con đi toilet một chút.”
Qúy Nghiên đưng dậy, đi đươc nửa đường vẫn còn có thể nghe được giọng nói áy náy của Lữ Mỹ. “Tử Kỳ, đừng tức giận, con bé Nghiên Nghiên không hiểu chuyện, mọi người cũng đừng trách nó, nó cũng không phải là cố ý. Chuyện của Hàm Mặc, ngày nào đó để tôi bảo con bé lại đi khuyên nhủ. Những người khác không làm gì được, nhưng Nghiên Nghiên nói thằng bé nhất định sẽ nghe.”
Tại sao nghe thấy bà thay mình nói xin lỗi, Qúy Nghiên lại không cảm nhận một chút cảm giác được che chở nào chứ?
Từ trong toilet đi ra, Qúy Nghiên liền bị Qúy Nhu ngăn lại.
“Chị à.”
Qúy Nghiên dựa vào tường, nhàn nhạt liếc cô ta một cái. “Chỉ có hai người nên cô cũng đừng giả bộ, tôi nghe thấy mà nổi da gà. Có chuyện gì thì nói thẳng.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!