Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Quên thân chiều vợ đại thiếu họ Bạch

Dương Đình Đình bị người khác tóm lấy tay, trong lòng vốn đang căm tức. Ai ngờ vừa quay đầu lại đã thấy Bạch Thắng, trong lòng rất vui, còn chưa kịp có hành động gì thêm thì Bạch Thắng đã dùng lực nắm tay cô. Dương Đình Đình bị đau, tay Bạch Thắng đột ngột xoay ngược lại, trong nháy mắt, dùng sức nhấn một cái, mọi người còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra thì đã nghe thấy tiếng Dương Đình Đình la hét thảm thiết.

Cô ta lùi về sau một bước, cánh tay đã bị trật khớp, vô cùng đau đớn, sắc mặt Dương Đình Đình lúc xanh lúc trắng, mồ hôi và nước mắt đồng loạt chảy trên mặt.

Thế nhưng mắt Bạch Thắng ngay cả chớp cũng không chớp một cái, con ngươi đen như mực chỉ toàn sự u ám.

Quý Nhu và Mạnh Thiếu Tuyền đều giật mình, không ngờ đến việc bạch Thắng lại ra tay nơi công cộng. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Quý Nhu nhanh chóng bước lên phía trước, đỡ lấy Dương Đình Đình, khẩn trương hỏi: “Đình Đình, em sao vậy?”

“Đau quá, chị Tiểu Nhu, thật sự rất đau………. Hu hu…….. có phải tay của em bị gãy rồi không?” Dương Đình Đình vừa khóc vừa nói.

Trên mặt tràn đầy nước mắt uất ức.

Bạch Thắng không rảnh quan tâm tới bọn họ, anh dời tầm mắt nhìn về Quý Nghiên, Quý Nghiên vẫn còn đang ở trong trạng thái sững sờ, khẽ nhếch miệng, khuôn mặt hết sức kinh ngạc. Bạch Thắng lo lắng nhìn khắp người cô, nhẹ nhàng hỏi “Em có bị thương không ?”

Quý Nghiên lắc đầu, lúc này Bạch Thắng mới yên tâm.

Sắc mặt Mạnh Thiếu Tuyền trầm xuống, tức giận nói: “Mày là đàn ông mà lại động tay động chân với phụ nữ như vậy thì coi được sao ? Khi nào thì Đình Đình đắc tội với mày?”

Bạch Thắng nheo mắt, lạnh lùng mở miệng, “Cô ta nên hối hận vì người cô ta không nên đắc tội không phải là tôi, mà là Quý Nghiên. Nếu như cô ta đắc đội tôi…….. thì tôi có thể dễ dàng tha thứ, coi như bị chó cắn một cái. Nhưng lại dám đụng đến Nghiên Nghiên, tôi sẽ không ngại trả thù giùm cô ấy đâu.”

Trong lòng Dương Đình Đình chấn động, ngay lập tức, cô ta càng khóc lóc dữ dội hơn.

Bạch Thắng vẫn đối tốt với Quý Nghiên như vậy, đã vượt ngoài sự tưởng tượng của cô. Dương Đình Đình cực kì không cam lòng, trong lòng vô cùng căm ghét. Rốt cục Quý Nghiên có điểm nào tốt chứ? diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Tại sao cô vẫn không thể sánh được với nó, tại sao anh trai và Bạch Thắng lại đối xử tốt với nó như vậy ? Thậm chí không tiếc vì nó mà hạ thấp bản thân.

Quý Nhu làm sao tưởng tượng được Quý Nghiên lại may mắn như vậy, cắn răng nghiến lợi đều không thể hình dung hết cảm giác trong lòng của cô. Tại sao lần nào Quý Nghiên cũng đều gặp được người đàn ông tốt như vậy chứ ?

Lại nghĩ đến mình, lần trước Dương Hàm Mặc quay về, cô vô cùng vui vẻ. Trong lòng tràn đầy chờ mong đi tìm anh ấy, kết quả Dương Hàm Mặc lại không nhìn cô một cái đã lạnh lùng mà nói: “Cút”

Quý Nhu càng nghĩ càng hận, thậm chí hận đến mức muốn Quý Nghiên lập tức chết đi. Nhưng nhớ đến những sỉ nhục mà cô ta đã làm với mình, Quý Nhu không cam lòng, cô thề nhất định phải trả lại gấp bội cho Quý Nghiên, phải nhìn thấy cô ta đau đến không muốn sống.

Mạnh Thiếu Tuyền nói: “Coi như Đình Đình đã nói gì sai với Quý Nghiên thì cũng chỉ là do cô ấy còn nhỏ tuổi không hiểu chuyện, để cô ấy xin lỗi là được rồi. Quý Nghiên lại không hề bị tổn thương gì cả. Nhưng mày khi dễ một cô gái yếu đuối thì nói thế nào cũng không được.”

“Mạnh Thiếu Tuyền, anh có thể biết xấu hổ một chút không ?” Quý Nghiên thật sự không nhịn được nữa.

Rốt cục là ban đầu mắt cô bị mù thế nào nên mới có thể coi trọng hắn chứ ? Bây giờ cô thực sự muốn ngồi lên cỗ máy thời gian, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn trở về quá khứ tát mình hai cái, đúng là bị mộng du rồi nên mới có thể yêu được hạng người đáng ghét như vậy.

Hắn đang nói tiếng người sao? Dương Đình Đình không tạo ra bất kì thương tổn gì cho cô? Vừa ác ý phỉ báng cô rồi lại cùng người thân công kích cô, vậy mà còn bảo là không tạo ra bất kì thương tổn gì, vậy phải như thế nào thì mới được tính là có? Thực sự phải cầm dao đâm cô mấy cái mới gọi là có thương tổn sao ?

Những lời nói, suy nghĩ điên khùng như vậy chỉ có những người da mặt dày như bọn họ mới nói được. Quý Nghiên tức muốn chết, Bạch Thắng nắm tay cô thật chặt, truyền sự an ủi ấm áp của anh cho cô.

Anh nói với Mạnh Thiếu Tuyền: “Có tạo thành thương tổn hay không thì tự tôi biết xem xét. Lần sau nếu để tôi thấy cô ta đánh Nghiên Nghiên. Chỉ cần động tay liền đánh gãy tay, động chân thì đánh gãy chân, nếu như cậu không tin thì có thể thử xem.”

Mạnh Thiếu Tuyền tức giận.

Bạch Thắng nắm tay Quý Nghiên, không muốn phí sức dây dưa với bọn họ nữa, cuối cùng anh liếc nhìn Mạnh Thiếu Tuyền, lạnh nhạt nói: “Nếu như tôi mà là cha của cậu thì tôi đã liền lập tức bóp chết cậu rồi, tránh cho khỏi mất mặt.”

Trong lòng Mạnh Thiếu Tuyền tức giận đến mức như núi lửa phun trào.

Quý Nghiên thầm nghĩ, nếu là lời nói độc ác thì Bạch thiếu gia đúng là lợi hại hơn cô gấp trăm lần.

Nhìn nét mặt của Mạnh Thiếu Tuyền, aiz, cô hiền lành nói một câu: “Cuối cùng tôi khuyên mấy người một câu, tự giải quyết cho tốt.”, rồi đi theo Bạch Thắng.

Xe chạy trên đường lớn, đầu Quý Nghiên tựa vào cửa sổ xe, trong lòng trăm mối cảm xúc hỗn loạn.

Quá khứ như thế này không thể cắt bỏ hết hoàn toàn làm cho cô thật phiền não, muốn chân chính làm lại từ đầu nhưng làm thì dễ như nói sao?

Bọn họ tựa như không khí bẩn, lúc nào cũng xuất hiện bên cạnh cô, Quý Nghiên muốn bỏ như thế nào cũng không được. Qua chuyện ngày hôm nay, Dương Đình Đình nhất định sẽ đi tố cáo với Tạ Tử Kỳ, rồi sau khi được Tạ Tử Kỳ nói tiếp thì Lữ Mỹ cũng sẽ biết, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Tạ Tử Kỳ thương con gái như châu báu, mà Lữ Mỹ thì lại là người không có chính kiến.

Nếu như dùng chiến tranh để hình dung thì Quý Nghiên đúng là muốn cứng rắn chiến đấu.

Huống chi khi đối diện với mấy người lớn như thế này thì cô cảm thấy còn mệt mỏi hơn là đối diện với Quý Nhu nhiều.

Thôi, không nghĩ tới nữa.

Quý Nghiên nhìn Bạch Thắng, nghi ngờ hỏi: “Sao anh biết nơi này mà tới ?”

Bạch Thắng nhếch môi: “Không phải em nói muốn mời anh ăn cơm sao ?”

Quý Nghiên gật đầu, không biết chuyện này có liên quan gì tới câu hỏi của cô?

Bạch Thắng nghiêng đầu nhìn vành tai của cô, mát lạnh nói: “Anh tới thực hiện lời hứa với em.”

Theo tầm mắt của anh, Quý Nghiên sờ đến vành tai của mình, trong nháy mắt hiểu rõ.

“Vậy bây giờ anh lái xe đến nhà trọ của em đi, vừa vặn hôm trước em mua rất nhiều thức ăn, để em làm cho anh ăn.”

Bạch Thắng thỏa mãn.

Thanh nhã cười, “Được.”

Trong căn hộ, trên bàn ăn, Dương Hàm Mặc nhìn Bạch Thắng đang ngồi ngay ngắn ở phía đối diện, bất mãn nói với Quý Nghiên: “ Tại sao tên đó lại ở đây ?”

Bạch Thắng cũng không ngờ đến việc trong nhà của Quý Nghiên có Dương Hàm Mặc.

Hơn nữa ở phòng khách còn có hành lý của hắn và một cái tủ quần áo mới tinh. Nghĩ một chút cũng biết là đã có chuyện gì xảy ra.

Quý Nghiên nói: “Em đã muốn mời Bạch Thắng ăn cơm, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn nhưng anh ấy không có thời gian, vừa vặn hôm nay rảnh rỗi nên em mời anh ấy đến đây cùng nhau ăn cơm.”

Dương Hàm Mặc vẫn bất mãn nói: “ Tại sao em lại phải mời tên đó ăn cơm chứ ?”

Quý Nghiên bất đắc dĩ trả lời: “ Bạch Thắng đã giúp em rất nhiều, lúc vẫn còn ở Mỹ anh ấy đã chăm sóc em……. Em mời anh ấy ăn cơm là việc đương nhiên.”

Dương Hàm Mặc lại nói: “Thế thì tùy tiện mời tên đó ăn một bữa ở tiệm cơm không được sao, lại mang về nhà, giống cái gì chứ ?”

“ Dương Hàm Mặc.” Quý Nghiên hô: “ Cái này gọi là đáp lễ, anh có hiểu hay không ? Anh còn nhiều lời như thế nữa thì lập tức thu dọn hành lý về nhà đi.”

Dù sao cô cũng không muốn để Dương Hàm Mặc ở đây.

Dương Hàm Mặc quyết đoán im lặng.

Gương mặt tối tăm yên lặng đâm thịt kho trong chén, còn tưởng tượng nó là gương mặt của Bạch Thắng, liều mạng đâm, đâm, đâm……. Trước kia Nghiên Nghiên chưa từng nói chuyện với anh như vậy nha. Hừ !

Quý Nghiên xin lỗi Bạch Thắng, “Anh ấy luôn nói chuyện như vậy, anh đừng để ý làm gì.”

Bạch Thắng nhíu mày, kế hoạch của anh coi như xong, Nghiên Nghiên còn vì anh ta mà xin lỗi, giống như anh mới là người thứ ba chen giữa bọn họ vậy. Bạch Thắng anh đây mà chịu để cho tình huống này được xảy ra mới là lạ.

=======

Anh gắp một miếng sườn vào chén của Quý Nghiên, thuân miệng nói: “Không sao đâu.”

Dương Hàm Mặc từ giữa miếng thịt ngẩng đầu lên, nhìn Quý Nghiên, gõ chiếc đũa vào dĩa rau, “Buổi tối nên ăn ít thịt thôi, ăn nhiều rất không tốt. Nhưng rau thì được, ăn rau đi, tốt cho sức khoẻ lại giảm cân.”

Quý Nghiên: “Gần đây em không cần giảm cân.”

Hơn nueax, là ai đã nói cô quá gầy, nên ăn nhiều thịt một chút, nuôi thật béo lên?

Chẳng lẽ sau khi ra nước ngoài chịu qua ảnh hưởng văn hoá trung tây khác biệt nên thẩm mỹ cũng thay đổi rồi?

Mộc Tay không nói lời nào, bình tĩnh ăn cơm. Xem kịch a, cô thích nhât là xem kịch. Nhất là chuyện đùa giỡn Tiểu Quý Nghiên, không xem mới là lạ nha.

Bạch Thắng cũng bình tĩnh ăn cơm.

Dương Hàm Mặc ngước mắt, “Khong giảm béo thì cũng nên ăn rau, sắc mặt em quá kém. Thân hình của em vốn cũng không đẹp mắt, nếu không bổ sung dinh dưỡng thì làm sao em thể đi ra ngoài gặp người chứ?”

Quý Nghiên: “……..”

Khuôn mặt của cô không tệ là được rồi.

Dù gì thì lúc còn đi học cũng có không ít người viết thư tình cho cô, làm sao có thể là người không ai nhìn nổi được chứ?

Dương Hàm Mặc lại đẩy một đóng lớn rau xà lách tới trước mặt cô, thuận tiện gắp nhánh rau bỏ vào trong chén của cô, Quý Nghiên cũng không thích ăn sống cho lắm, nhưng lời đã đến miệng, lại nuốt xuống. Cô yên lặng ăn chén rau, thật sự là khôgn có vị gì, thật hi vọng có một câu thần chú làm cho bọn nó hoàn toàn biến mất.

Đến chén của người khác đi đi đi đi đi đi đi……..

Quý Nghiên lẩm nhẩm lặp đi lặp lại, cho đến khi trước mắt xuất hiện đôi đũa, tựa như cảm ứng được hi vọng trong lòng cô nên một đôi đũa đã xuất hiện gắp rau xà lách trong chén cô đi. Mắt Quý Nghiên sáng lên, rốt cục có cảm giác tìm lại được cảm giác tin tưởng vào tin yêu, một chút ghét bỏ trong mắt cô nhanh chóng biến mất, đúng là chúa cứu thế trong truyền thuyết nha!

“Bạch ca ca, anh đúng là người tốt!”

Trong không khí nhẹ nhàng, Quý Nghiên nhất thời kích động, liền bật thốt nói.

Những lúc cô và Mộc Tây, Dương Hàm Mặc nhất thời đen như đít nồi, còn Mộc Tây thì bị món ăn trong miệng làm cho nghẹn.

Quý Nghiên lại không biết, vui mừng hớn hở gắp lấy một miến cà chua thơm ngát. Mộc Tây lắc đầu, thần kinh của cô ấy có lúc cũng thiệt là dữ dội.

Dương Hàm Mặc đứng dậy, trực tiếp nắm tay Quý Nghiên kéo vào phòng, Bạch Thắng cũng không hề cản lại.

Anh đã sớm nhìn ra, mặc dù Dương Hàm Mặc yêu Quý Nghiên, hơn nữa mọi mặt cũng đều ưu tú. Nhưng tính chiếm hữu của anh ta quá mạnh, chuyện này không phải là một việc xấu gì, nhưng Dương Hàm Mặc lại không hiểu được chỉ nên giữ một mức độ nào đó thôi. Có lẽ, một phần cũng do tính tình anh ta quá thẳng thắng, chỉ cần là chuyện của Quý Nghiên thì chuyện gì anh ta cũng muốn nhúng tay vào. Quy định này quy định nọ, cái gì cũng bắt Quý Nghiên làm theo ý anh ta, nếu khôgn làm theo là không vui. Cho nên bây giờ cũng như thế, chỉ cần anh ta cảm thấy là việc đó tốt với Quý Nghiên thì sẽ bắt làm theo, tuy nhiên anh ta lại quên mất, Quý Nghiên có muốn hay không, có cần hay không?

Thậm chí anh ta nhất quyết muốn ép Quý Nghiên thành hình mẫu mình thích, đối với Quý Nghiên mà nói, đó là một loại áp lực. Ép quá mức, dễ dàng khiến cô thở không nổi.

Cho nên lòng của Quý Nghiên mới khó có thể đến với anh ta, từ nhỏ Quý Nghiên đã bị Quý Anh Bình bắt làm cái này bắt làm cái kia, rất ít có tự do. Nên cô cần có không gian và suy nghĩ của riêng mình, càng cần được tâm sự, cho nên anh muốn một mực yên lặng ở bên cạnh ủng hộ cô, bao dung cô, làm cho cô có cảm giác an toàn.

Có thể nói, từ khi bắt đầu thì Dương Hàm Mặc đã định sai hướng rồi.

Bạch Thắng nhìn thông suốt, cũng không có ý định nói ra. Nói giỡn sao, lúc này mềm lòng với tình địch thì chính là tàn nhẫn với bản thân. Trong bọn họ chắc chắn sẽ có một người phải rút lui, nên để Bạch Thắng chọn thì anh khẳng định sẽ không chút do dự hạ nốc ao Dương Hàm Mặc.

Dương Hàm Mặc đóng cửa lại, khuôn mặt hết sức ấm ức nói: “Sau này em đừng qua lại với Bạch Thắng nữa.”

Quý Nghiên: “Tại sao?”

Bạch Thắng chọc anh lúc nào chứ.

“Tóm lại là anh không thích.” Dương Hàm Mặc lại cường điệu nói một câu: “Nhìn thấy ghét.”

Quý Nghiên: “……..”

Cô suy nghĩ một lát, không hiểu hỏi: “Anh ấy là bạn của em. Người anh ấy gặp là em, không phải nah, anh khôgn cần quan tâm anh ấy, cho nên mắc mớ gì anh lại ghét chứ?”

Đôi mắt Dương Hàm Mặc lại tối tăm thêm vài phần, cắn răng nói: “Em không làm bạn với anh ta cũng không mất miếng thịt nào, mấy năm qua em cũng không qua lại gì với hắn, có anh và Mộc Tây là đủ rồi.”

“Hai chuyện này không giống nhau!” Quý Nghiên theo bản năng trả lời.

Đáy mắt Dương Hàm Mặc nhất thời chìm trong đen tối, toàn thân cũng tản ra hơi thở đáng sợ, giống như chỉ cần cô nói thêm một câu là anh có thể dùng đôi mắt lăng trì cô.

Trong phòng ăn, chỉ còn lại Bạch Thắng và Mộc Tây, lần đầu tiên Mộc Tây cảm thấy không khí này thật là quỷ dị. Cô rất không thích ở cùng một chỗ với Bạch Thăng, ánh mắt người đàn ông này nhìn cô rất thâm thuý, cô luôn có một loại cảm giác cái gì cũng bị anh ta nhìn thấu.

“A, không phải anh để ý tôi rồi chứ? Mặc dù tôi biết tôi vô cùng xinh đẹp, nhỏ nhắn đáng yêu nhưng anh đã thích tiểu Quý Nghiên. Hơn nữa thật không tốt, tôi là hoa đã có chủ.” Mộc Tây nhếch mày, hết sức tự sướng nói.

Khuôn mặt Bạch Thăng bình tĩnh, hiển nhiên không làm sao thưởng thức nổi sự dí dỏm của cô.

“Đường Minh Triết?”

Mộc Tây sững sờ, không phải là cái tên trong miệng anh nghe kì quái, mà là đã lâu lắm rồi cô không nghe ai nhắc đến cái tên này, nên chính cô cũng quên mất rồi.

“Có quan hệ gì tới anh ấy?”

Bạch Thắng: “Là bởi vì anh ta mà cô mới từ chối đính hôn với lão đại.”

Thật sao? Mẫn Y Thần cũng nghĩ như vậy?

Mộc Tây nhếch môi, cười thản nhiên nói: “Bạch thiếu gia, anh biết quá nhiều rồi.”

Bạch Thắng nâng mắt, từ chối cho ý kiến.

Vừa đúng lúc này, Dương Hàm Mặc và Quý Nghiên lần lượt đi ra, chờ hai người họ ngồi xuống, Mộc Tây đột nhien nói: “Bây giờ tôi chợt nhớ ra bây giờ đnag lửa hành một vấn đề, nghe nói là câu hỏi dành cho đàn ông “Nếu mẹ và bạn gái đồng thời rơi vào nước, anh sẽ cứu ai trước tiên.” Câu hỏi thật là sâu sắc, ở đây có ai muốn trả lời hay không?”

Quý Nghiên thầm nghĩ, coi như bọn họ không muốn nghe thì Mộc Tây vẫn sẽ nói

Bạch Thắng và Dương Hàm Mặc đều không lên tiếng, Mộc Tây tự nhiên nói tiếp: “Còn có câu hỏi như thế này. Nếu có một ngày mẹ và bạn gái anh vô tình đổi thân thể cho nhau, nếu phải XXOO với một trong hai người mới có thể đổi trở lại, anh chọn làm với cơ thể của bạn gái nhưng linh hồn của mẹ? Hay là lựa chọn làm với mẹ nhưng linh hồn của bạn gái?”

“Khụ khụ…….” lần này đến phiên Quý Nghiên bị sặc.

Cô khiếp sợ nhìn Mộc Tây, Mộc Tây nhíu mày: “Thế nào? Vấn đề này hỏi rấy có độ sau, rất thích hợp cho hai người bọn họ trả lời, chẳng lẽ cậu khôgn hiếu kì với câu trả lời của bọn họ sao?”

Hơn nữa, đúng là cô cũng rất hiếu kỳ Bạch Thắng sẽ trả lời như thế nào.

Bạch Thắng cong khoe môi rất nhẹ, anh dám khẳng định, mặc kệ anh chọn như thế nào thì nếu bị cha biết sẽ liền lập tức đuổi giết, thiến anh.

Bạch Thắng tràn đầy tự tin mà nói: “Tôi không trả lời vấn đề chỉ mang tính giả thiết.”

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!