Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Quên thân chiều vợ đại thiếu họ Bạch

Nghe giọng nói đó, tức giận trong lòng Quý Nghiên liền giảm xuống mấy phần, ôn hòa nói: “Mẹ.”

“Nghiên Nghiên, đừng trách em con, mẹ nghe con bé nói rồi, chuyện của Mạnh Thiếu Tuyền, con bé cũng rất khổ sở.”

Lữ Mỹ vừa mở miệng ra là lại nói tốt cho Quý Nhu, trong lòng Quý Nghiên càng thêm khổ sở, cùng là con gái nhưng Quý Nhu vĩnh viễn là quan trọng hơn cô.

“Mẹ, nó đoạt bạn trai con, còn sau lưng con mang bầu, cái này mà kêu là khổ sao?” Quý Nghiên lạnh lùng hỏi. Đối với sự thiên vị của Lữ Mỹ, cô vẫn luôn cảm thấy bất công, nhưng Lữ Mỹ là người duy nhất trong nhà quan tâm tới cô. Qua nhiều năm như vậy, cô đã sớm không trong mong xa vời Lữ Mỹ có thể đối đãi cô và Quý Nhu ngang hàng, nhưng khi gọi điện thoại bà ấy có thể đừng có vừa mở miệng là nói về người khác có được hay không, mà lại là còn biện hộ thay Quý Nhu nữa chứ, thật sự là khiến Quý Nghiên vô cùng thất vọng và đau khổ.

Lữ Mỹ nghe vậy liền nói: ” Ý của mẹ không phải vậy, chỉ là bây giờ em con đã mang thai, nếu như không kết hôn, chuyện này truyền đi cũng không tiện nghe. Ba con chắc chắn sẽ không cho phép.”

“Cho nên, bạn trai con cũng đã chia tay. Có cưới hay không là chuyện của bọn họ, con sẽ không ngăn cản, chưa kết hôn mà đã mang thai cũng không phải là con, con không có liên quan gì trong chuyện này. Hôn lễ, con sẽ đi, nhưng, con vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho Quý Nhu.”

Một tay Quý Nghiên cầm điện thoại di động, một tay để ngang trước ngực, siết chặt lấy cổ áo.

Dung nhan thanh tú cũng bị phủ lên một tầng băng mỏng.

Lữ Mỹ thở dài: “Nghiên Nghiên, con cần gì phải như vậy chứ? Dù sao đó cũng là em con, con xem như là nể tình mẹ, nhường em nó một chút không được sao? Lúc đầu con bé thích Hàm Mặc, nhưng Hàm Mặc lại thích con, Nhu Nhu liền đau lòng, sau khi Hàm Mặc đi sang Mĩ, con bé cũng không nói hai lời liền đuổi theo, đối với thằng bé là khăng khăng một lòng. Lúc đó mẹ rất lo lắng, bây giờ thật vất vả con bé mới có tình cảm mới, mẹ cầu xin con, thành toàn cho em nó, hai đứa đừng náo loạn như vậy nữa, có được không? !”

Mẹ, mẹ mở miệng ngậm miệng cũng đều là vì Quý Nhu, vì hạnh phúc của nó, mẹ không tiếc mình mà cầu xin con như vậy. Trước kia lúc nào mẹ cũng bảo con phải nhường cho nó, hôm nay ngay cả đàn ông cũng muốn con nhường, cho dù con không tức giận, nhưng lúc nào mẹ cũng chỉ quan tâm tới cả nhận của nó, mẹ có từng nghĩ tới, con cũng sẽ khó chịu không?

Quý Nghiên ngẩng đầu lên, ánh mắt vô hồn, vẻ mặt lại tràn đầy bi thương.”Con đã cho qua rồi, ở trước mặt mọi người, con cũng lưu lại mặt mũi cho nó, đã tận lực khắc chế tâm tình của mình. Nhưng mẹ à, con là người, con cũng có tình cảm của mình, sẽ phẫn nộ, sẽ đau lòng, sẽ có lúc không khống chế được, cuộc đời của con không phải chỉ vì ngường nhịn Quý Nhu mà sống. Con nhẫn nhịn, cũng sẽ chỉ làm con mất đi nhiều hơn, có phải những thứ này mẹ đều không để ý hay không? Đã lâu rồi chúng ta không liên lạc, vậy mà người mẹ quan tâm nhất không phải là con, cũng không phải là vì lo lắng con mất tình yêu sẽ khổ sở, mà thứ mẹ quan tâm là tâm tình của Quý Nhu. Chẳng lẽ bởi vì con là chị mà bắt buộc phải chịu thiệt thòi sao?”

Lữ Mỹ lúc nào cũng che chở Quý Nhu, che chở đến mức Quý Nghiên không thể chịu đựng nỗi, cái gì mà Dương Hàm Mặc không thích Quý Nhu lại thích cô, vì thế mà cô liền xứng đáng bị Quý Nhu cướp lại bạn trai sao? Còn bảo cô không được oán hận mà nên chúc phúc cho bọn họ, thật coi cô là Thánh mẫu Maria sao?

Gần đây cô đã mệt mỏi lắm rồi, không thích tranh cãi với bà nữa, giờ phút này dù có kích động mà tranh cãi ầm ĩ một trận đi nữa, có khóc có nháo cũng không thay đổi được gì.

Lữ Mỹ nghe xong lời Quý Nghiên nói, nhất thời cảm thấy áy náy không dứt, vội vàng hỏi: “Dạo này con sống thế nào? Ở Hongkong có khỏe không? Chuyện lần trước bố con gọi điện thoại con đừng để trong lòng, tính ông ấy là vậy, mẹ cũng đã khuyên ông ấy, con chỉ vừa mới tốt nghiệp nên ông ấy đã đồng ý cho con một chút thời gian.”

Lời này nếu như nói ngay từ lúc mới bắt đầu thì Quý Nghiên còn có thể sẽ cảm thấy một chút ấm áp, nhưng bây giờ trong lòng cô đều là tràn đầy châm chọc.

Tâm trạng tiêu cực cố đè nén mấy ngày nay bây giờ lại rối rít trào lên.

Nhất là câu nói sau cùng của Lữ Mỹ, bà khuyên Quý Anh Bình cho cô một chút thời gian, ý tứ kia chính là cuối cùng cô vẫn sẽ phải đi hết con đường kết hôn. Mà lần này Lữ Mỹ cũng không có phản đối, chỉ là để cho cô có thêm chút thời gian hít thở mà thôi. Cũng giống như một con heo, chồng muốn lập tức làm thịt ăn nhưng vợ lại khuyên chồng nuôi thêm mấy ngày nữa đi, để cho con heo nhìn lại cái nơi phồn hoa này lần cuối, bởi vì trước sau gì cũng phải chết, chỉ là vấn đề thời gian thôi.

Sắc mặt Quý Nghiên chợt bình tĩnh lại, vô cùng lạnh nhạt nói: “Con sẽ không làm như điều ông ấy muốn, mẹ, nếu như quả thật phải đi đến một bước cuối cùng thì con cũng sẽ tuyệt đối không làm theo ý muốn của ông ấy. Về phần Quý Nhu, từ nay về sau con sẽ không nhẫn nhịn nó bất kỳ chuyện gì nữa.”

Quý Nghiên nói xong liền cúp điện thoại.

Trong đêm tối yên tĩnh, ngay cả tiếng ve kêu cũng không có, Quý Nghiên thật sâu thở ra một hơi, cảm giác tảng đá đè ở trong lòng cô mấy ngày nay rốt cuộc cũng đã lấy ra rồi. Không còn cảm giác đè nặng không thở nổi nữa, nhưng tại sao trong lòng ngược lại trống trải, trống rỗng như có gió tràn vào, lạnh lẽo.

Xuyên qua khe cửa, Bạch Thắng nhìn nửa bên mặt cô đang lẳng lặng đứng ở đó, mỏng manh như vậy, giống như bị toàn thế giới vứt bỏ, cô đơn một mình. Chỉ có thể tự ôm lấy mình thật chặt, muốn tìm lấy một tia ấm áp, cô rốt cuộc là có tâm sự gì? Cho dù là lần ở bên bờ biển đó, anh cũng chưa từng thấy quanh thân cô tản ra hơi thở tuyệt vọng như vậy.

Bạch Thắng khép cửa phòng lại giúp cô, cất bước đi về phía một gian phòng khác.

=======

Ngày hôm sau, Quý Nghiên dậy rất trễ, trong phòng có nhà vệ sinh riêng, cô đánh răng rửa mặt xong, vừa bước ra cửa phòng liền nhìn thấy Bạch Thắng ngồi trên ghế sa lon, đọc báo quốc tế.

Quý Nghiên sửng sốt một chút, hỏi anh: “Hôm nay anh không có công việc sao?”

Nghe cuộc điện thoại ngày hôm qua của anh hình như là đang bắt người nào đó, đáng lẽ phải rất bận mới đúng, bây giờ cũng đã gần trưa rồi, sao lại còn ở nhà chứ?

Bạch Thắng nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt luôn sâu thẳm lại hiếm khi nào nhiều thêm một tia giảo hoạt, quang minh chính đại nói: “Anh trốn việc rồi.”

“Sao?”

“Bận rộn lâu như vậy, đột nhiên muốn cho mình nghỉ ngơi.”

*Mồ hôi* ” Tại sao anh lại có thể không trách nhiệm như vậy chứ ?” Quý Nghiên khinh thường anh.

Anh là lãnh đạo đó, đã không làm được một tấm gương tốt, lại còn dẫn đầu trốn việc, quá ghê tởm!

Làm cho trong lòng công nhân viên các cô rất là bất bình nha!

Bạch Thắng nhìn bộ dạng vì tầng lớp lãnh đạo trong xã hội sa đọa mà đau lòng của cô, cười cười, nói: ” Hôm nay em muốn đi tìm chỗ chụp ảnh phải không?”

Quý Nghiên: “Làm sao anh biết?”

Bạch Thắng cười một tiếng: “Vừa đúng lúc anh rất quen thuộc Washington, có muốn anh dẫn em đi hay không?”

Mắt Quý Nghiên sáng lên, trong nháy mắt ném chuyện người khác trốn việc lên chín tầng mây, kích động hỏi: “Có thật không?”

Cũng không hề phát hiện người nào đó đã sớm tính toán ở trong lòng, chỉ còn chờ cô mắc câu.

Bạch Thắng nói: “Dĩ nhiên.”

“Chờ một chút, em đi lấy máy ảnh.”

Quý Nghiên chạy thật nhanh về phòng, kết quả không tới một phút đã bình bịch bình bịch chạy trở lại.

Cô đứng ở trước mặt Bạch Thắng, nhìn Bạch Thắng một chút, lại xem quần áo trên người mình, rối rắm hỏi: “Cái này làm sao bây giờ?”

Bạch Thắng nhíu mày, ánh mắt lướt về phía trên ghế sa lon, Quý Nghiên theo tầm mắt của anh nhìn sang, chỉ thấy mấy túi mang nhãn hiệu quần áo cao cấp đang lẳng lặng nằm trên đó.

“Sáng nay vừa đưa tới, em thử một chút đi.”

Anh thật đúng là chu đáo, Quý Nghiên lại có chút ngượng ngùng, cầm lấy túi, chân thành nói: “Cám ơn.”

Cô cầm một cái đầm hoa mặc vào, kích thước rất vừa vặn. Vì vậy Quý Nghiên lại nghĩ tới một vấn đề không thích hợp, tại sao Bạch Thắng lại biết số đo của cô? Chẳng lẽ bởi vì qua hai lần ôm đó mà có thể sờ được chính xác số đo sao ? Không đến nỗi ‘kinh khủng’ như vậy chứ! *Mồ hôi* Rốt cuộc cô đang suy nghĩ quái quỉ gì vậy? Quý Nghiên vội vàng kêu dừng.

Bạch Thắng thấy cô nửa ngày còn chưa ra, đang muốn gõ cửa hỏi thì cửa phòng lại đột nhiên mở ra. Quý Nghiên mặc một chiếc đầm váy xoè in hoa nhỏ màu xanh, mái tóc đen nhánh xoã sau vai, tóc cài băng đô màu trắng trong suốt, trên dung nhan tinh khiết vẫn không thoa son phấn như cũ, cả người nhìn qua có vài phần yên tĩnh xinh đẹp.

Ánh mắt Bạch Thắng lóe lên, thanh nhã bình luận: “Không tệ.”

Quý Nghiên vừa mở cửa liền đụng vào anh, trong lòng cảm thấy lúng túng, đã vậy Bạch Thắng còn nói như thế, làm cho mặt Quý Nghiên lập tức liền đỏ.

Cho dù là ai đi nữa thì khi bị một Đại Suất Ca nhìn như vậy cũng đều sẽ thấy cảm áp lực.

Quý Nghiên tránh né tầm mắt của anh, cố tỏ ra bình thường nói: “Có. . . . . . Có thể đi được rồi.”

Bạch Thắng cũng không vạch trần, thanh nhã cười một tiếng, khẽ mở môi: “Mời.”

Quý Nghiên bị nụ cười của anh làm cho 囧, người này nhất định là cố ý!

Thời tiết hôm nay rất tốt, hai người sóng vai đi trong trấn nhỏ phong tình nồng đậm của nước khách, những cửa hàng hai bên đường lịch sự tao nhã mà náo nhiệt, Quý Nghiên giơ máy ảnh, chụp vài tấm hình.

Bạch Thắng nói: “Nơi này có một nhà hàng Trung Quốc không tệ, có muốn đi thử một chút hay không?”

Quý Nghiên không thích ăn cơm tây, hôm nay dậy trễ, lại không ăn điểm tâm, đã sớm đói bụng. Nghe xong lời này, hai mắt liền sáng lên, hớn hở đồng ý.”Muốn.”

“Chỉ là thức uống ở đó không nên uống…, em chờ ở đây một chút, anh đến chỗ khác mua.”

Quý Nghiên thấy cô cũng có chút quen thuộc chỗ này nên không có từ chối.

Sau khi Bạch Thắng đi rồi, Quý Nghiên lại theo thói quen quan sát hoàn cảnh chung quanh, kiến trúc ở đây rất đẹp, rất có phong cách phục cổ, Quý Nghiên đang chuẩn bị chụp hình, thì trước ống kính đột nhiên xuất hiện một đàn ông người Mỹ mắt to mày rậm đẹp trai.

Gì?

Quý Nghiên lấy máy chụp hình ra, không rõ lắm nhìn người kia, không phải là cô nhìn không rõ mà là ánh mắt của người đàn ông trai đẹp kia đang nhìn chằm chằm cô quá mức thiết tha, khiến cho Quý Nghiên hoàn toàn không hiểu.

Đột nhiên, Tiểu Suất Ca bắt lấy tay của cô, Quý Nghiên cả kinh, muốn hất ra ngoài, thế nhưng hắn lại nắm thật chặt. Vẻ mặt người nọ kích động mà nói: “Tiểu thư, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy em, tôi liền không cách nào tự kềm chế, vừa thấy đã yêu, nay gặp lại dung nhan xinh đẹp này, tư thái lộng lẫy, tôi biết ngay em là người tôi luôn tìm kiếm, lòng của tôi, tình yêu của tôi, người duy nhất mà tôi theo đuổi, xin em, chấp nhận anh được không?”

Không thể nào? !

Trán Quý Nghiên kéo xuống ba đường vạch đen, cô cho là chỉ có Mộc Tây mới có thể đụng phải sự kiện hoa đào tuyệt thế như vậy, không ngờ bây giờ lại xảy ra trên người cô.

Quần chúng xung quanh cũng quăng tới ánh mắt tò mò, có người trên mặt còn lộ ra ý cười, Quý Nghiên chỉ biết im lặng.

Chuyện tình có xác suất xảy ra thấp như vậy cô còn đụng phải thì có phải cô nên đi mua vé số hay không?

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!