“Ta đi lấy cho tướng công chút nước”.
Thê tử thấy Chu Du Đạt đã bắt đầu ăn rồi, bèn vui vẻ quay người rời đi.
Bọn họ không có bất kỳ dụng cụ nào, uống nước chỉ dùng tay vốc lấy mà uống.
Chu Du Đạt từ nhỏ đã ăn sung mặc sướng nên bình thường hoàn toàn nuốt không nổi loại lương khô này.
Nhưng bây giờ, chỉ mấy miếng hẳn đã ăn hết miếng lương khô này rồi.
Hản phải tiếp tục sống.
Không vì bản thân mà còn là vì dòng dõi của gia tộc, vì mẹ, vì người thê tử không xa không rời nên hắn phải tiếp tục sống.
“Chu tiên sinh, ngài đã ăn no chưa?”
Một người đàn ông ngồi xuống bên cạnh Chu Du Đạt, đưa một miếng lương khô qua: “Nếu chưa no thì ở đây ta vẫn còn một miếng”.
Chu Du Đạt không nhận lấy, hoài nghi nhìn người đàn ông: “Vị huynh đài này, chúng ta có quen biết nhau sao?”
“Có thể tiên sinh không biết ta, nhưng ta lại biết tiên sinh đấy”. Người đàn ông nhỏ giọng nói: “Ta là Hàn Phong. Là người của Kim tiên sinh ở tiêu cục Trấn Viễn”.
“Kim tiên sinh ở tiêu cục Trấn Viễn sao?” Chu Du Đạt càng hoài nghỉ.
“Chính là vị Kim tiên sinh đã viết câu “tư thế kiêu hùng ba ngàn dặm, một đao rét lạnh mười sáu châu' đấy”. Hàn Phong lần nữa giải thích.
“Ồ, thì ra là Kim tiên sinh của Quảng Nguyên!” Chu Du Đạt bừng tỉnh.
Khoảng thời gian trước, phủ Tây Xuyên cũng đã xuất hiện xà phòng thơm. Chu Du Đạt thân là kẻ rất tài hoa ở Tây Xuyên, tất nhiên biết những câu thơ khäc trên hộp xà phòng thơm đó.
Vì để sưu tập mấy câu thơ đó, hẳn đã tốn khá nhiều tiền để mua rất nhiều xà phòng thơm.
“Huynh đài, huynh là người Quảng Nguyên, tại sao cũng bị bắt đi vậy?” Chu Du Đạt hỏi: “Là đến bán xà phòng thơm rồi trên đường bị bắt sao?”
“Không phải, là ta cố ý để bị bắt đấy”. Hàn Phong cười đáp.
Ở Giang Nam, sau khi Đường Tiểu Bắc phát hiện ra vấn đề của đội Chung Minh, Kim Phi bèn gọi Hàn Phong quay về, chuẩn bị chấn chỉnh lại đội Chung Minh.
Nhưng Hàn Phong mới về chưa được hai ngày thì Cửu công chúa tới. Kim Phi bèn phái Hàn Phong dẫn người đến phủ Tây
Xuyên trước, trà trộn vào trong đám dân thường.
“Cố ý bị bắt, tại sao chứ?” Chu Du Đạt dùng ánh mắt như nhìn người quái dị nhìn Hàn Phong.
Hàn Phong không trả lời, mà hỏi lại: “Nếu Chu tiên sinh đã nghe nói về tiên sinh nhà ta, vậy có lẽ cũng biết ngài ấy là một vị võ tướng, đã từng đánh bại người Đảng Hạng ở thành Vị Châu chứ?”
“Ta biết, cầm bút có thể viết thơ, ra trận có thể giết địch. Ta rất khâm phục điểm này của Kim tiên sinh”. Chu Du Đạt thở dài nói: “Nếu như ta có được bản lĩnh của tiên sinh thì làm sao đến nỗi nhà tan cửa nát chứ?”
“Chu tiên sinh là người đọc sách, thấu tình đạt lý. Vậy ta sẽ không tiếp tục vòng vo với tiên sinh nữa”.
Hàn Phong tiếp lời: “Tiên sinh nhà ta hiểu rõ việc quân, đoán rằng người Cao Nguyên sẽ lấy người dân Đại Khang ra làm lá chắn nên đã phái ta và những huynh đệ khác trà trộn vào. Chính là để khuyên mọi người đừng tiếp tục bán mạng cho người Cao Nguyên nữa.
Người Cao Nguyên hại chúng ta nhà tan cửa nát, còn coi chúng ta như là súc vật để làm lá chắn. Cho dù chúng ta thực sự muốn chết thì cũng không thể làm ra việc khiến bản thân đau khổ mà để kẻ thù vui vẻ như là giúp chúng tấn công thành Tây Xuyên được. Tiên sinh thấy có đúng không?”
“Huynh nói rất có lý, nhưng... nhưng chúng ta không có gì cả thì có thể làm gì được chứ?” Chu Du Đạt cay đẳng đáp.
“Ai nói chúng ta không thể làm được gì chứ? Nếu bắt buộc. phải chết thì cho dù bây giờ có bị đập đầu chết ở đây cũng vẫn hơn là giúp kẻ thù đánh phá thành Tây Xuyên chứ?”
Hàn Phong nói tiếp: “Hơn nữa người dân bị người Cao Nguyên bắt làm tù binh còn nhiều người hơn bọn chúng. Dù sao cũng phải chết, chúng ta một chọi một thì không bằng người Cao Nguyên nhưng ba đánh một, năm đánh một, mười đánh một, cắn cũng có thể cắn chết được bọn chúng chứ?”
Chu Du Đạt hổ thẹn cúi đầu.
Thân là người đọc sách, khí phách cơ bản nhất hẳn vẫn có.
Nếu như nhà họ Chu không chỉ còn lại một người duy nhất, nói không chừng hắn đã sớm đập đầu chết rồi.
“Tiên sinh đừng hiểu lầm. Ta biết tiên sinh nhất định có lí do phải tiếp tục sống. Không phải ta đang trách móc tiên sinh đâu”.
Hàn Phong nói: “Mà là cho dù muốn chết thì cũng không được chết một cách uất ức như vậy. Không được làm mất đi khí phách của người đọc sách, cũng không được làm mất đi thể diện của tổ tiên!”
“Huynh đài đừng nói nữa, ta hiểu ý của huynh”.
Chu Du Đạt cắt lời Hàn Phong, hỏi: “Huynh đài cần ta làm gì thì cứ nói thẳng đi”.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!