Y không thể nào bỏ mặc quê hương vì kinh thành và Giang Nam được.
“Lão Trịnh tới chưa?” Kim Phi lại hỏi.
“Tới từ sáng rồi, bây giờ đã đảm nhận phòng ngự”.
Trương Lương nói: “Nhưng mà tân binh núi Miêu Miêu phải tầm một canh giờ nữa mới đến”.
“Để tân binh gác ở bên ngoài vòng phòng ngự, trong vòng phải dùng cựu binh và nữ binh trong thôn”.
Advertisement
Bây giờ làng Tây Hà đã có ba tuyến phòng ngự.
Tuyến thứ nhất là pháo đài bên cạnh các đường núi ngoài, một khi được phong tỏa, trong phạm vi mười mấy dặm, làng Tây Hà sẽ trở thành một chiếc thùng sắt.
Tuyến thứ hai ở xung quanh làng, tất cả con đường đi vào làng cũng đều được xây dựng pháo đài, có nhân viên hộ tống nam nữ tuần tra ngày đêm.
Tuyến cuối cùng là sân nhà Kim Phi, xưởng dệt ở bên cạnh và xưởng luyện kim.
Advertisement
Ngay từ lúc xây dựng, Kim Phi đã suy nghĩ tới nhu cầu phòng ngự, ở xung quanh sân và hai phân xưởng có rất nhiều chỗ cần bố trí phòng ngự.
Nếu thật sự có người đánh vào làng Tây Hà, người trong thôn cũng có thể tập trung trốn vào trong xưởng dệt, sau đó dựa vào công sự để tiến hành kháng cự.
Nếu so sánh làng Tây Hà với kinh thành thì tuyến phòng ngự đầu tiên là ngoại thành, tuyến thứ hai là nội thành, tuyến thứ ba là hoàng thành.
Mỗi một tuyến phòng thủ đều rất quan trọng.
Gần đây, bởi vì tuyển dụng cựu binh trên quy mô lớn, điều kiện xét duyệt đã được nới lỏng hơn rất nhiều, Kim Phi cũng không dám đảm bảo trong đó có loại người lòng lang dạ sói hay không.
Tuyến phòng thủ thứ hai là tuyến quyết định sống chết của làng, Kim Phi cần phải giao cho người đáng tin cậy.
Dù cho những người này là nữ binh, sức chiến đấu tương đối yếu.
“Tiên sinh yên tâm đi, những chuyện này ta đã giải thích với lão Trịnh hết rồi”. Trương Lương nói.
“Trường Tín Quân và quân Khánh Nguyên đã sắp xếp hết chưa?”
Trước đây, Trương Lương vẫn luôn dẫn theo hai quân đội này đi bắt cướp, bây giờ Trương Lương đã bị gọi trở về, Khánh Mộ Lam còn luôn đi theo Cửu công chúa, hai đội quân này vẫn chưa có người lãnh đạo.
“Ngày ta trở về, bọn họ cũng nhận được lệnh của Châu Mục đại nhân, đã xuất phát về doanh trại rồi”.
“Vậy được”. Kim Phi vỗ bả vai Trương Lương: “Lần này tới Tây Xuyên, không biết khi nào mới có thể trở về, cũng không biết có thể về kịp thời điểm sinh nở của Phương tỷ hay không, Lương ca, nếu huynh đã sắp xếp xong xuôi hết rồi thì có thể trở về với Vân Phương tỷ”.
Lâm Vân Phương đã mang thai vài tháng, thấy cô ấy một hai tháng nữa sẽ phải sinh em bé mà Trương Lương lại phải tới Tây Xuyên.
Điều này làm cho Kim Phi hơi băn khoăn.
Nhưng không dẫn theo Trương Lương thì không được.
Nhân viên hộ tống dưới trướng y chỉ mình Trương Lương có năng lực chỉ huy tác chiến xuất sắc, hơn nữa uy tín trong số cựu binh cũng cao, có thể kiểm soát được tình hình.
Nếu là người khác, Kim Phi thật sự không thể nào yên tâm.
“Một người phụ nữ thì có sao đâu?”
Trương Lương dứt khoát xua tay: “Người Thổ Phiên chém đứt một cánh tay của ta, ta muốn cho bọn họ trả giá gấp trăm lần”.
“Bây giờ người Thổ Phiên còn không biết đang ở đâu, quay về đi”. Kim Phi đẩy Trương Lương một cái: “Đây là mệnh lệnh!”
“Vậy… cũng được”. Trương Lương thấy Kim Phi nói đến việc này thì gật đầu: “Nếu có việc gì, tiên sinh cứ phái người tới gọi ta”.
Ngoài miệng thì có vẻ ngang bướng nhưng thật ra trong lòng hắn rất nhớ Lâm Vân Phương.
Cũng rất biết ơn Lâm Vân Phương lúc trước không ghét bỏ hai người tàn tật nhà bọn họ.
Trong thôn có rất nhiều đàn ông có tiểu thiếp, ngay cả Mãn Thương cũng đã cưới thêm một người, nhưng Trương Lương lại không hề nạp thiếp.
Trước đây, lúc chưa cưới Đường Tiểu Bắc, Lâm Vân Phương và Quan Hạ Nhi không có việc gì toàn nói thầm với nhau, làm thế nào để chứng minh rằng họ là không phải là người hay ghen.
Sau này, lại nói thì thầm với nhau, làm thế nào mới có thể mang thai.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!