Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang Sơn (FULL)

Trong sân trong của phủ Khánh Quốc công, trong một khoảng sân hảo lánh và yên tĩnh, mẹ của Khánh Hoài, Khánh Trung Thị, đang ngồi trước cửa sổ may. quần áo, từng đường kim mũi chỉ rất cẩn thận.

Nhưng trong khi may, có một vài giọt nước mắt nhỏ xuống quần áo.

"Thưa phu nhân, tại sao phu nhân lại khóc vậy?”

Một người hầu gái chừng ba mươi tuổi nhanh chóng cầm khăn lau nước mắt cho Khánh Trung Thị: "Đừng lo, Hầu gia có thiên tướng, sẽ không sao đâu".

'Từ khi nhận được tin Khánh Hoài bị thương nặng, Khánh Trung Thị khóc suốt, mắt sưng to như quả óc chó.

"Xuân Nga, ngươi lại chỗ người gác cổng một chuyến đi, hỏi xem Khánh Nhi có gửi tin gì về cho ta không".

"Vâng, lát nữa tôi sẽ đi ạ".

Cô hầu gái gật đầu với một nụ cười gượng gạo.

Cô ấy hôm nay đã đến chỗ người gác cổng 6 lần rồi.

"Đi ngay đi".

Khánh Trung Thị không muốn đợi một chút nào. 

"Vâng, vậy thì người đừng khóc nữa. Khóc nữa sẽ hỏng mắt".

Cô hầu gái bất lực đứng dậy.

kết quả là sau khi đi được một đoạn đã quay về. Người còn chưa tới, giọng nói đã tới trước: "Thưa bà, thưa bà, có tin tức từ Hầu gial"

"Có thật không?"

Khánh Trung Thị vội vàng ra khỏi phòng: "Thư đâu, đưa đây".

"Không phải là thư mà là một quân sĩ của Thiết Lâm Quân quay về đưa quân báo, giờ đang ở Thính Vũ Hiên chờ phu nhân đó ạ'.

Cô hầu gái thở hổn hển.

Khánh Trung Thị là vợ lẽ của Khánh Quốc công, theo lý mà nói thì không thể gặp gỡ đàn ông khác.

Giờ Khánh Quốc công đã lên tiếng, tất nhiên bà ấy không thể chú ý nhiều như vậy.

Tuy nhiên, ở hậu viện của phủ Khánh Quốc công còn có những nữ nhân khác, cho dù Khánh Quốc công có mở lời, người tiên phong cũng không thể đi vào sân sau, vì vậy quản gia đã sắp xếp anh ta đến Thính Vũ Hiên, nơi nội quyến tiếp đãi người nhà. 

Khánh Trung Thị nghe đến đây thì không thèm quan tâm đến cách cư xử của mình nữa, co cẳng chạy ra ngoài.

Chạy một mạch đến cổng Thính Vũ hiên mới dừng lại

"Tham kiến phu nhân!"

Đây là mẹ ruột của Hầu gia, người tiên phong vội vàng quỳ một gối xuống, làm một đại lễ.

"Đứng dậy đi", Khánh Trung Thị lo lắng hỏi: "Có thư của Hầu gia sao?"

"Xin lỗi phu nhân, không có ạ, sau khi Hầu gia bị thương thì tiểu nhân chưa gặp lại Hầu gia, ngày thứ hai người Đảng Hạng đánh tới..."

"Cái gì, người Đảng Hạng đánh tới sao?" Khánh Trung Thị sắc mặt đột nhiên tái nhợt, bước chân lảo đảo vài cái, nếu không phải có người giúp việc đi tới sau vịn, có lẽ đã ngã xuống đất.

Bà ấy sợ nhất là người tiên phong sẽ mang tin xấu đến...

Do dự hồi lâu, bà ấy thu hết can đảm hỏi: "Hoài Nhi... thế nào rồi?" 

"Thưa bà, đừng lo lắng, vào ngày đầu tiên người Đảng Hạng đánh tới, Kim tiên sinh đã nói rằng chiến  trường không an toàn, đã cử người đưa Hầu gia đến thành Vị Châu rồi".

Người tiên phong nói: "Mặc dù tôi chưa gặp Hầu gia, nhưng trước khi trở về kinh, tôi đã đến thành vị Châu để. gặp Phạm tướng quân, và có hỏi thăm một chút, vết thương của Hầu gia đã ổn định và không có vấn đề gì nghiêm trọng".

"Vậy cũng được, vậy là tốt rồi".

Khánh Trung Thị vỗ ngực: "Kim tiên sinh làm rất đúng, Hầu gia các ngươi bị thương hôn mê, ở tiền tuyến thật sự là không an toàn, đề phòng người Đảng Hạng đánh tới ... Nhân tiện, người Đảng Hạng đánh tới, Thiết Lâm Quân tổn thất có lớn không?"

"Không lớn, không có người chết".

Nói đến đây, lông mày của người tiên phong nhướng lên: "Thiết Lâm Quân của chúng ta đã thắng trận, người Đảng Hạng vừa tiến vào Thanh Thủy Cốc đã bị Kim tiên sinh đánh cho tan tác”.

"Các ngươi thắng á?”

Khánh Trung Thị mặt đầy kinh ngạc.

Lần này, Thiết Lâm Quân bị đại thiếu gia nhà họ Hà lừa vào Thanh Thủy Cốc, cực kỳ nguy hiểm, chưa kể

Thanh Hoài còn bị thương và bất tỉnh. 

Theo quan điểm của bà ấy, một khi người Đảng Hạng đánh đến, Thiết Lâm Quân sẽ xong đời, người tiên phong về Biên Kinh là để cầu viện.

Nhưng đối phương lại nói là đánh thắng? Sao thế được? "Các ngươi thật sự thắng sao?”

Khánh Trung Thị nghi ngờ rằng mình đã nghe nhầm, lại hỏi lại.

"Đương nhiên, lần này chúng ta trực tiếp giết hơn một ngàn ky binh bên người Đảng Hạng, bắt sống hơn một ngàn tù binh. Ngựa chiến bị bắt gân như không có chỗ để, cho nên chỉ có thể để ở trên sườn đồi".

Số lần nói dối nhiều đến nỗi chính người tiên phong cũng bắt đầu tin vào điều đó.

Rõ ràng chỉ có mấy trăm người bị giết, mấy trăm người bị bắt, nhưng bây giờ lại nói ra là giết hơn một ngàn người, bắt được hơn một ngàn người.

Đường đường là cuộc chiến đấu thế mà hắn nói thành như một cuộc diễn nghĩa, Khánh Trung Thị cùng người hầu đều sửng sốt một hồi.

Nhân tiện, Kim Phi được miêu tả như một cao nhân ẩn thế, sau khi được Khánh Hoài mời xuống núi, y đã ngăn cơn sóng dữ, đại sát tứ phương.

"Về sau khi gặp được vị Kim tiêu sinh này ta nhất định phải cảm tạ hắn mới được". Khánh Trung Thị nghe xong, thành khẩn nói.

Khi lần đầu tiên nghe về Kim tiên sinh, bà ấy nghĩ y là tướng lĩnh của Thiết Lâm Quân hoặc phụ tá của Khánh Hoài.

Nếu đúng như vậy, nhiệm vụ của Kim tiên sinh là phải giúp Khánh Hoài.

Nhưng Kim Phi không phải là cấp dưới của Khánh Hoài, sự giúp đỡ của y đúng là ân tình to lớn.

Nửa giờ sau, người tiên phong vui vẻ rời khỏi phủ Khánh Quốc công.

Khi Khánh Trung Thị biết rằng Khánh Hoài vẫn ổn, bà ấy đã rất vui mừng, trực tiếp rút tiền riêng của mình ra và ban thưởng cho anh ta 200 lượng, ngoài phần thưởng của cung điện và Khánh Quốc công, giá trị của anh ta sắp quá 1.000 lượng.

Chuyến đi trở lại Biên Kinh này quá đáng giá.

Ngay khi anh ta đang chuẩn bị tìm một tiền trang để gửi tiền giấy, một chiếc xe ngựa sang trọng đã tiến về phía anh ta.

Người tiên phong liếc nhìn lá cờ hoa văn chữ Triệu treo trên xe ngựa, liền biết đây là cỗ xe của nhà Triệu Quốc công, liền nhanh chóng đứng sang một bên để nhường đường. 

Nhưng chiếc xe ngựa đã dừng lại bên cạnh anh ta.

Một quý công tử trẻ tuổi vén bức màn lên và hỏi: "Ngươi có phải là sứ giả khẩn cấp Hồng Linh trở về từ Thanh Thủy Cốc không?"

"Vâng".

Người tiên phong gật đầu.

"Đi cùng ta, có phần thưởng".

Quý công tử nói nhẹ, lập tức có quản gia mang ngựa đến.

"RõI"

Người tiên phong vui mừng khôn xiết và nhanh chóng đồng ý.

Lại có thưởng rồi.

Hôm đó, người tiên phong đã vào sáu tòa nhà lớn, giá trị bản thân trực tiếp vượt qua một nghìn lượng.

Đối với nhà quan lại mà nói, phần thưởng cho người sứ giả khẩn cấp Hồng Linh không có gì đáng nói, họ cần thêm thông tin chỉ tiết kìa.

Sau khi đưa người tiên phong đi, Triệu Quốc công lại tìm đến những sứ giả khẩn cấp Hồng Linh khắc, yêu cầu họ lần lượt xác minh xem tin tức có chính xác hay không.

Các quan lại khác cũng làm như vậy.

Vì vậy, không chỉ người tiên phong phát tài mà các sứ giả khẩn cấp Hồng Linh cũng thu được rất nhiều lộc.

Nhân tiện, danh tiếng của Kim Phi cũng bắt đầu nổi lên ở Biên Kinh, y chính thức được đám quan lại để ý đến.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!