"Giết hơn 800 ky binh của người Đảng Hạng, bắt hơn 600 tù binh, Thiết Lâm Quân không hề bị thương vong. Làm sao có chuyện thế được?"
"Đại soái, tên này nên bị trừng phạt vì tội báo cáo sai sự thật!"
Mấy tên công tử bột ngay lập tức như ong vỡ tổ, cáo buộc người đưa tin đưa sai sự thật.
Ngay cả Phạm tướng quân cũng không thể tin được.
Sức mạnh của ky binh người Đảng Hạng đã ăn sâu vào trái tim của họ.
Mặc dù Thiết Lâm Quân là lực lượng có khả năng chiến đấu cao nhất trong quân trấn tây, nhưng sẽ không bao giờ có thể chiến đấu được đến mức này.
Hơn nữa, Thiết Lâm Quân giỏi đánh du kích nhất, trong trận chiến huy hoàng nhất trước đây, chẳng qua là lợi dụng địa hình để phục kích và tiêu diệt 500 ky binh của người Đảng Hạng, thế mà cũng đã hy sinh hơn 700 quân của Thiết Lâm Quân.
Mặc dù vậy, trận chiến đó vân được báo cáo lên triều đình là một chiến thắng vĩ đại.
Khánh Hoài không có ở đó, Thiết Lâm Quân vững Thanh Thủy Cốc đã là tốt lắm rồi, còn đòi tiêu diệt hơn 800 lính ky binh của người Đảng Hạng và bắt hơn 600 từ nhân, đùa chắc?
Làm sao họ biết rằng người đưa tin vội vàng chỉ báo cáo đợt ky binh đầu tiên của người Đảng Hạng, đội quân tiếp viện mà Chung Ngũ chém chết sau đó còn chưa tính vào nữa kìa.
Nếu không họ sẽ còn ngạc nhiên hơn.
"Báo cáo Đại soái, Kim tướng quân đã phát minh ra một trận pháp chiến đấu mới, vừa có thể khắc chế ky binh...
Người đưa tin vội vàng kể lại quá trình chiến đấu.
"Đào hố đánh gãy chân ngựa... Tại sao trước đây chúng ta không nghĩ ra biện pháp tốt như vậy?"
Phạm tướng quân kích động võ đùi. Đám công tử bột cũng chết lặng.
Bọn họ tuy ăn chơi trác táng nhưng cũng là người có công dẫn binh, sau lời giải thích của người đưa tin, bọn họ đã hiểu được mấu chốt chiến thắng của Kim Phi.
Ưu điểm lớn nhất của ky binh chính là ngựa chiến, chỉ cần đào một vài lỗ trên mặt đất là có thể dễ dàng khống chế ưu điểm lớn nhất này và khiến ky binh phải dừng bước.
Sau đó, lợi dụng địa hình của hẻm núi để tạo thành một khiên trận và giáo trận, quả thực có thể giết chết ky binh.
"ồ, một cách đơn giản như vậy, tại sao ta lại không nghĩ ra?"
Sau khi đám công tử hiểu ra, họ cũng rất ảo não.
Nhiều phát minh trong lịch sử là như vậy, trong hàng ngàn năm, có vô số người nhấc nắp ấm trà lên sau khi thấy nước sôi, tại sao chỉ có Watt là người sử dụng nguyên tắc này để mở ra thời đại của máy hơi nước?
Chiến thắng Thanh Thủy Cốc lần này có thể nói là chiến thắng lớn nhất của Đại Khang trong hơn mười năm qua và chắc chắn có thể đi vào lịch sử.
Phần thưởng của triều đình đương nhiên sẽ không ít.
Đám công tử bột liều mạng ra chiến trường, chẳng phải chỉ vì để lập công hay sao?
Nếu họ nghĩ ra phương pháp này sớm hơn, chẳng phải đã có cơ hội nhận được phần thưởng và ghi tên mình vào biên niên sử của lịch sử sao?
Mấy công tử khác vẫn còn đang hối hận, Trương Khải Uy, chỉ huy Đức Ninh Quân, đã đảo mắt và quay. sang năm chặt tay Phạm tướng quân:
"Đại soái, mạt tướng sẵn sàng dẫn Đức Ninh Quân đến Thanh Thủy Cốc để tiếp viện cho Thiết Lâm Quân!"
Sự việc đã xảy ra rồi, hối hận cũng vô ích, công lao lớn nhất thuộc về Thiết Lâm Quân, nếu đưa người đến đó có lẽ cũng sẽ được thơm lây.
Nếu có thể học được trận pháp mới của Thiết Lâm
Quân, thì lần sau khi đánh với người Đảng Hạng, không phải bản thân cũng có thể lập công sao?
Phạm tướng quân nhìn thấy ngay tính toán trong lòng Trương Khải Uy trong nháy mắt, trong lòng không khỏi thở dài.
Trương Khải Uy không thể chiến đấu, nhưng lại giỏi tranh chấp chẳng khác gì người nhà.
Gặp nguy hiểm thì lùi về phía sau, chạy nhanh hơn bất cứ ai.
Lúc đầu, hắn tranh với Hà Minh Khâm để làm chỉ huy của Thiết Lâm Quân, nhưng sau khi thất bại, hắn đã cử người tung tin đồn, thúc giục Hà Minh Khâm đưa Thiết Lâm Quân đến Thanh Thủy Cốc nguy hiểm nhất.
Hà Minh Khâm quả nhiên bị mắc lừa, tình nguyện đến Thanh Thủy Cốc.
Nếu Khánh Hoài không quay trở lại kịp thời, có khi Thiết Lâm Quân đã bị xóa sổ rồi ấy chứ.
"Trương Khải Uy, ngươi mặt dày quá. Thiết Lâm Quân đã đánh xong rồi ngươi còn dẫn quân đến tiếp viện làm gì?"
Một tướng quân không hợp với Trương Khải Uy, chế nhạo: "Giờ ngươi đi tiếp viện cái vì, tiếp thêm mấy ngàn cái miệng ăn à?"
"Lưu tướng quân nói quá rồi. Thiết Lâm Quân chỉ có hơn 4000 quân, còn phải tác chiến, canh tù binh, sao mà quản cho hết được?”
Trương Khải Uy không khó chịu, cười nói: "Mặc dù Đức Ninh Quân tiểu đệ thiếu thốn, nhưng canh giữ tù binh và vận chuyển tiếp tế cho Thiết Lâm Quân sư huynh thì vân không vấn đề gì".
"Ai mà không biết Đức Ninh Quân là giàu có nhất, vũ khí và áo giáp đều là đồ mới, nói thiếu thốn có hơi lạ?"
Công tử họ Lưu chế nhạo: "Ta nghĩ rằng ngươi đến Thanh Thủy Cốc chỉ để thơm lây thôi, chưa chắc đã muốn đánh với người Đảng Hạng đâu".
"Lưu tướng quân, đừng dùng lòng dạ tiểu nhân của ngươi để đo bụng bản tướng quân chứ".
Tâm tư Trương Khải Uy bị người ta đào xới ra hết, sắc mặt có chút ngưng trọng, mặc kệ mấy tên công tử bột này, quay đầu nhìn Phạm tướng quân, chờ lệnh.
Phạm tướng quân không đồng ý cũng không từ chối mà dùng ngón tay gõ gõ bàn, nhắm mắt lại suy nghĩ.
Những lời của Trương Khải Uy cũng nhắc nhở ông ấy rằng binh lính của Thiết Lâm Quân có giới hạn, việc bảo vệ Thanh Thủy Cốc vốn đã rất khó khăn, còn phải trông giữ tù binh, có khi binh lực sẽ không đủ.
Sau khi cân nhắc một chút, Phạm tướng quân khế gật đầu: "Trương Khải Uy, ngươi lập tức dẫn theo 3000 người tới Thanh Thủy Cốc giúp Thiết Lâm Quân canh giữ tù binh, không được để xảy ra sai sót".
"Rố" Trương Khải Uy ban đầu chỉ muốn thử một chút, ai ngờ Phạm tướng quân thực sự cho hắn đến Thanh Thủy Cốc.
Tự nhiên được thơm lây, ngu gì không nhận? Lập tức quỳ một gối xuống nhận lệnh.
Chẳng bao lâu, Trương Khải Uy đã rời thành Vị Châu với ba nghìn Đức Ninh Quân.
Hai mươi dặm không xa lắm, quá trưa đã đến Thanh Thủy Cốc.
Khi Kim Phi đang đau đầu không biết sắp xếp đám tù binh này ra làm sao, nghe tin Đức Ninh Quân tới, lập †ức mang người tới cổng trại chào đón.
Chung Ngũ chạy chậm đuổi kịp Kim Phi, nhỏ giọng nhắc nhở: "Tướng quân, Trương Khải Uy này phải cẩn thận một chút".
“Làm sao?” Kim Phi hỏi. “Hầu gia nói người này khẩu phật tâm xà, bề ngoài
thì có vẻ hay cười với mọi người, nhưng thực ra tâm cơ. lại vô cùng thâm sâu”, Chung Ngũ đáp.
"Hầu gia các ngươi nói không sai, tên này đến Thanh Thủy Cốc là để thơm lây hoặc học lỏm'".
Ông Triệu nghe theo lời của Chung Ngũ, nhắc nhở: "Nếu hắn yêu cầu hỗ trợ đóng quân, tướng quân nhất định không được đồng ý".
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!