Thân thế của Lạc Lan cũng giống như Đường Đông Đông, sinh ra trong một gia đinh thương nhân, về sau gia đình sa sút, đã bị bán cho người môi giới.
Tuy nhan sắc không nổi bật, nhưng lại có tài kinh doanh, khi Đường Tiểu Bắc phái người đi khai phá thị trường mới, cô ấy là người đầu tiên hoàn thành mục tiêu.
Sau đó, Đường Tiểu Bắc lại phái cô ấy đến quận thành bên cạnh, với kinh nghiệm lần đầu, Lạc Lan đã thuận lợi và nhanh chóng mở thị trường ở đó.
Cũng vì lấp đầy thị trường này, xà phòng thơm tồn ở núi Thiết Quán mới được xử lý nhanh chóng như vậy.
Advertisement
Chỉ xét riêng về năng lực chuyên môn, Lạc Lan không hề yếu hơn Đường Tiểu Bắc, quả thực là ứng cử viên thích hợp để đến kinh thành.
Xà phòng thơm đã chuẩn bị sẵn sàng, người cũng đã sắp xếp ổn thỏa, sáng hôm sau, Thiết Chuỳ dẫn đội lên đường.
Họ không chỉ mang theo xà phòng thơm, mà còn mang theo hàng chục Hắc Đao.
Advertisement
Đây là lần đầu tiên thương hội Kim Xuyên và tiêu cục Trấn Viễn mở rộng ra bên ngoài, họ có thể bán xà phòng thơm và Hắc Đao để kiếm tiền từ những quan lại ở kinh thành hay không đều tùy thuộc vào biểu hiện lần này của nhóm người Thiết Chùy.
Kim Phi cũng rất coi trọng chuyến đi đến kinh thành lần này, y đích thân dẫn theo Quan Hạ Nhi, Trương Lương, tiễn nhóm người Thiết Chùy đến cổng làng.
Từ làng Tây Hà đến Biện Kinh dài ngàn dặm, hơn nửa là đường núi, nhóm người Thiết Chùy còn phải chở hàng hóa, nếu thuận lợi thì ít nhất phải mất hai mươi ngày mới đến được kinh thành.
Cộng với thời gian nghỉ ngơi giữa đường và thời gian quay về, đợi đến khi Kim Phi nhận được tin phản hồi từ kinh thành, e rằng đã sắp vào đông rồi.
Đây là bất lợi do thông tin liên lạc và giao thông lạc hậu mang lại.
Vì tạm thời chưa có kết quả nên Kim Phi cũng không quan tâm nhiều đến chuyện này nữa, thấy nhóm người Thiết Chùy vòng qua chân núi, y quay người chuẩn bị quay về.
Nhưng y còn chưa kịp quay người thì nhìn thấy một bóng người gầy gò, lưng vác rương thuốc, từ chân núi đi về phía làng.
Kim Phi thấy bóng người này hơi quen, nheo mắt một hồi hỏi: “Tiểu Bắc, muội xem có phải Ngụy tiên sinh không?”
Đường Tiểu Bắc cũng nheo mắt nhìn về phía xa: “Giống thật”.
Khi bóng người đến gần hơn, Kim Phi cũng xác nhận được người đến chính là lang trung Ngụy Vô Nhai, người có y thuật giỏi nhất ở quận Quảng Nguyên.
“Ngụy tiên sinh đến làng Tây Hà làm gì vậy?”
Kim Phi tò mò lẩm bẩm, đi lên tiếp đón.
Dù sao danh tiếng của Ngụy Vô Nhai trong quận cũng khá cao, hơn nữa trước đây Kim Phi còn nghe quận trưởng nói Ngụy Vô Nhai đang quyên tiền khắp nơi để chữa bệnh sốt rét cho mấy ngôi làng ngoài thành.
Điều này khiến Kim Phi càng khâm phục Ngụy Vô Nhai hơn. Lúc đó y còn suy nghĩ xem có nên giúp đỡ ông lão cố chấp này hay không, nhưng sau đó bận rộn quá nên quên mất.
Không ngờ Ngụy Vô Nhai lại tìm đến làng Tây Hà.
“Ngụy tiên sinh, sao ông lại rảnh rỗi đến làng Tây Hà thế này?”