Người bình thường khi nghe Kim Phi hỏi câu này, dù trong lòng đang nghĩ gì đi nữa cũng sẽ ra sức nịnh nọt và làm cho Kim Phi vui vẻ.
Nhưng con trai của Ngụy Vô Nhai lại là một chàng trai ngay thẳng, gật đầu một cái đầy nghiêm túc.
“Cái thằng ngớ ngẩn, con có thấy ai mặc áo giáp cắt lúa bao giờ chưa?”
Ngụy Vô Nhai tức giận đạp con trai mình một cái: “Không biết cách ăn nói thì ít nói lại đi, lò mà ăn cơm của con không được hả?”
Kim Phi thấy Ngụy Vô Nhai đạp một cái vẫn chưa hài lòng, còn muốn đá thêm vài cái nữa, Kim Phi vội vàng đứng dậy cản Ngụy Vô Nhai lại: “Được rồi được rồi,
†a cảm thấy tiểu huynh đệ này khá thú vị, đúng là một người thành thật mài”
“Người thành thật gì chứ, nó chỉ là một đứa thẳng tính, nói chuyện không biết nghĩ thôi!” Ngụy Vô Nhai bất lực nói: “Kim tiên sinh đừng giận!”
“Không, không có.” Kim Phi xua tay nói: “Ta thấy tính cách này của tiểu huynh đệ cực kỳ tốt!”
Kim Phi thật sự không tức giận. Ở vị trí này của y, muốn nghe những câu như này thật sự rất khó.
Lời nói của con trai Ngụy Vô Nhai khiến y nhớ lại câu chuyện cười ở kiếp trước từng nghe, rằng dân chúng nhàn rỗi đoán mò cuộc sống của hoàng đế.
“Hoàng đế cày đất bằng cuốc vàng, ăn cơm bằng chén vàng, có thể ăn bánh bao trắng bất cứ lúc nào.”
Trong nhận thức của người dân, đây chính là cuộc sống của hoàng đế.
Kỳ thực, bọn họ làm sao có thể tưởng tượng được sự xa hoa của hoàng đế thời phong kiến?
Không những bọn họ không ngờ tới, mà cả Kim Phi cũng không ngờ tới.
Mặc dù kiếp trước y đọc rất nhiều sách và tiền lương cũng rất cao, nhưng thực sự mà nói, y cùng lắm chỉ là một người ở tầm trung, vẫn thuộc giai cấp bị bóc lột.
Ông chủ sẵn sàng trả cho y mức lương hàng năm một triệu, đó là bởi vì y có thể tạo ra giá trị hàng triệu cho ông chủ.
Ở kiếp này, y đã đạt đến đỉnh cao quyền lực, nhưng Kim Phi yêu cầu về vật chất không cao lắm nên cuộc sống của y không có nhiều thay đổi với kiếp trước.
Thực tế là sau khi y trở nên giàu có ở kiếp trước, y đã tham gia nhiều buổi tiệc rượu chung với ông chủ của mình, cũng đã từng ăn một bữa tiệc cao cấp giá tám con số một bàn, nhưng có lẽ y sinh ra đã nghèo, Kim Phi cảm thấy kiểu tiệc này nhìn qua rất tinh tế, nhưng mùi vị cũng tầm tâm chứ không ngon bằng mấy buổi tiệc lớn ở quê hương, ăn một bàn đồ ăn lớn cho đã ghiền.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!