Nói thật, trong lịch sử chưa từng có vị Hoàng đế nào làm việc này, thực ra vừa rồi Cửu công chúa hơi lo lắng, nhưng khi đó Thiết Thế Hâm đang ở đó, nếu cô ấy
hỏi, cũng như đang phá Kim Phi, vì vậy cô ấy không nói.
“Trên đời này làm gì có thể chắc chắn về một việc gì đó chứ?” Kim Phi cười nói: “Nắm chắc khoảng bảy mươi phần trăm!”
“Nắm chắc bảy mươi phần trăm cũng cao rồi.” Cửu công chúa nói: “Phu quân, sao chàng nghĩ đến cách này vậy?”
“Đương nhiên là cao nhân nói với ta rồi!”
Thực ra tìm người dân để mượn lương thực chính là phát hành trái phiếu quốc gia, kiếp trước Kim Phi không biết y đã thấy điều này bao nhiêu lần rồi.
Nhưng không có cách nào để giải thích cho Cửu công chúa, chỉ có thể đẩy công lao sang cho người gọi là cao nhân đó.
Thực ra Cửu công chúa có chút nghỉ ngờ cao nhân mà Kim Phi nói, nhưng từ trước đến nay cô ấy chưa bao giờ níu mãi một chuyện không buông.
Từ nhỏ Cửu công chúa đã lớn lên trong hoàng cung, có lúc tò mò một chuyện gì đó cũng không phải là chuyện tốt, khi nên hồ đồ thì hồ đồ.
Dù cao nhân đó có tồn tại hay không, cô ấy cũng là người có lợi.
Nếu cứ truy mãi việc đó, cuối cùng chứng minh cao nhân không tồn tại thì cũng không phải là chuyện tốt đối với cô ấy?
Vì vậy Cửu công chúa chủ động đổi chủ đề, cô ấy lại hỏi: “Người bán hàng rong trốn phí, phu quân có cách giải quyết không?”
Sau khi đường chính được sửa lại, theo quy định, người bán hàng rong đi qua đó cần phải nộp phí đi đường.
Nhưng ở thời đại này có rất nhiều người bán hàng rong vác gánh hoặc kéo xe đi buôn bán, khi sắp đến trạm thu phí, họ sẽ tìm một con đường nhỏ có thể đi để tránh bị thu phí.
Hiện tượng này đã bị phát hiện rất nhiều lần, nhưng vẫn diễn ra như cũ bất chấp sự cấm đoán.
Bây giờ nguồn thu nhập chính của trạm thu phí đường chính chủ yếu đều đến từ những người bán hàng rong đi xe ngựa.
Vì xe ngựa vận chuyển rất nhiều hàng hóa, xe ngựa lại rất khó có thể đi trên đường núi chật hẹp, những người có thể sử dụng xe ngựa chủ yếu là những người bán hàng rong có quyền lực, cũng lười kì kèo chút phí đi đường nhỏ nhoi này.
“Cách thì có, nhưng chỉ phí hơi cao, không có lời lắm.” Biểu cảm của Kim Phi hơi bất lực
Thực ra y vốn định học theo mô hình thu phí cao tốc ở kiếp trước, khi người bán hàng rong đi qua đường chính, sẽ được phát một tờ hóa đơn, khi đi từ đường chính cần xuất trình hóa đơn để thanh toán.
Cuối tháng khi tiến hành kiểm tra, nếu có hóa đơn nào không hợp, chứng tỏ có người trốn phí, sau đó dựa vào ghi chép của trạm thu phí sẽ có thể tìm thấy người bán hàng rong này.
Nhưng thời đại này không có máy tính, muốn kiểm tra lại những tờ hóa đơn này, cần phải gửi tất cả các hóa đơn ở trạm thu phí đến một nơi và kiểm tra từng cái một mới có thể tìm ra kẻ trốn phí.
Quá trình này quá rườm rà, chỉ phí nhân công quá cao, có thể sẽ vượt qua số phí thu hồi được, nên Kim Phi không thực hiện.
Cửu công chúa nghe xong cách của Kim Phi, chân mày cũng hơi nhíu lại, sau đó hỏi dò: “Phu quân, ta có cách, chàng nghe xem có được không.”
“Nàng nói đi” Kim Phi ngồi thẳng người.
“Nếu chúng ta để người bán hàng rong nộp tiền trước thì sao?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!