Muốn nâng cao năng suất nông sản đơn vị ngoại trừ gây trồng được hạt giống tốt thì cách tốt nhất chính là bón phân, để đất càng thêm phì nhiêu.
Trước khi làm ra được phân bón hóa học, ủ phân chuồng là lựa chọn tốt nhất.
Vì vậy Kim Phi không hề do dự mà gật đầu nói: “Ủ phân quả thực có thể nâng cao sản lượng lương thực lên rất lớn, mọi người đã ủ chưa?”
“Sau khi nhật báo Kim Xuyên nhắc đến thì ta có ủ một ít, vụ hoa màu sau là có thể dùng dược rồi.” Người đàn ông trung niên đáp.
“Mọi người có thường xuyên nghe nhật báo Kim Xuyên không?” Kim Phi hỏi.
Người đàn ông trung niên này đã nhắc đến nhật báo Kim Xuyên tận mấy lần rồi.
“Gần như ngày nào cũng nghe!” Người đàn ông trung niên trả lời. “Mọi người cách trấn bao xa? Không trì hoãn công việc của mình chứ?”
Khi đến đây Kim Phi đã từng xem qua bản đồ, khe núi này cách trấn gần nhất cũng phải mười mấy dặm, nếu đường núi quanh co, khoảng cách có thể tăng gấp đôi.
Muốn đi mấy chục dặm đường núi cần nửa ngày, nếu mỗi ngày đều đi nghe báo thì làm gì còn thời gian để làm việc.
“Từ chỗ chúng ta đến trấn rất xa, đi đi về về phải mất hơn hai canh giờ.” Người đàn ông trung niên đáp: “Con trai của trưởng làng ta là một người đọc sách, anh †a mỗi ngày đều cưỡi lừa đi nghe, có tin tức gì quan trọng, anh ta sẽ ghi nhớ lại, trở về sẽ kể cho chúng ta nghe.”
“Như vậy thật tốt, vất vả cho con trai của trưởng làng rồi.”
“Chúng ta cũng không phải nghe không, khi nhà trưởng làng quá bận, cả làng †a đều sẽ đến giúp đỡ.” Người đàn ông trung niên nói: “Lừa tự biết đường, trên đường cậu Nhuận có thể ngồi trên lưng lừa đọc sách!”
“Mọi người ở đây đọc báo vào canh giờ nào?” Kim Phi hỏi.
“Khoảng giờ Thìn.” Người đàn ông trung niên trả lời: “Có khi gặp phải trời mưa, người đưa thư đến muộn nên có thể sẽ muộn hơn một chút.”
“Lên trấn cần hai canh giờ, vậy chẳng phải trời chưa sáng anh ta đã xuất phát rồi sao? Như vậy thì đọc sách kiểu gì?”
“Chúng ta chi một nửa tiền, nhà đại ca trưởng làng chỉ nửa tiền để cậu Nhuận thuê một căn phòng ở trên trấn, cậu Nhuận chiều ngày hôm trước lên trấn, buổi sáng đi sớm một chút có thể chiếm được một vị trí tốt, nghe xong báo thì quay về, đúng lúc kịp ăn bữa trưa.”
Người đàn ông trung niên trả lời: “Ăn xong bữa trưa, mọi người sẽ đến sân đập lúa, sau khi cậu Nhuận kể cho mọi người nghe xong, sẽ lại cưỡi lừa lên trấn, có thể đến nơi trước khi trời tối.”
“Trưởng làng không ép mọi người làm việc cho nhà họ để trả tiền thuê phòng cho con trai ông ta chứ?” Kim Phi hỏi.
Trước đó khi người đàn ông trung niên nói giúp nhà trưởng làng làm việc, y vẫn chưa để ý, bây giờ lại nói cùng chỉ tiền với trưởng làng để trả tiền thuê phòng cho con trai trưởng làng, thì tính chất có phần thay đổi rồi.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!