Kể từ khi Tiểu Nga ầm ï đòi nha hoàn thì Quan Hạ Nhi đã đặc biệt nghiêm khắc với Tiểu Nga, gần như việc Tiểu Nga bị đánh đã trở thành thói quen rồi.
“Lần này... không giống!” Tiểu Nga càng khóc thảm thiết hơn: “Lần này tỷ ấy... cầm roi... quất ta!”
Tiểu Nga vừa nói vừa cởi quần áo.
Tiểu Nga vẫn còn là một đứa trẻ nên Kim Phi cũng không hề kiêng dè.
Mặc dù Quan Hạ Nhi vẫn thường xuyên đánh Tiểu Nga nhưng cô chỉ véo tai hoặc dùng ngón tay gõ vào đầu cô bé, cho dù có dùng đồ vật để đánh cô bé thì cũng dùng cành cây hay giày chứ chưa bao giờ dùng roi.
Nhưng lúc này trên lưng Tiểu Nga có vài vết roi.
“Quả thật lần này tỷ tỷ của muội xuống tay có hơi nặng, đợi chút nữa ta nói nàng ấy!”
Sắc mặt Kim Phi âm trầm nói.
Đang nói chuyện thì Quan Hạ Nhi bưng mâm đi vào, tình cờ nghe được Kim Phi nói như thế: “Sao cậu không hỏi muội ấy tại sao ta lại đánh muội ấy?”
Nói xong cô đặt mâm xuống rồi lại đi vào bếp.
“Đúng rồi, vì sao tỷ tỷ của muội lại đánh muội?” Kim Phi nhìn Tiểu Nga.
“Bởi vì tỷ ấy không nói đạo lý, muốn đánh ta!” Tiểu Nga khóc nói.
Kim Phi không để ý cô bé mà nhìn về phía Lý Đậu Đậu lớn tuổi nhất.
Lý Đậu Đậu nhìn Tiểu Nga, rồi lại nhìn Kim Phi, thấp giọng nói: “Phu nhân hầm một nồi canh gà, sau khi chúng ta trở về, Nhuận Nương phu nhân sợ chúng ta đói nên đã múc cho mỗi người một bát, Tiểu Nga nói canh gà rất ngon, nhất định Tiểu Bảo sẽ thích nên mang canh gà cho Tiểu Bảo uống!”
“Tiểu Bảo là ai?” Kim Phi hỏi.
“Tiểu Bảo chính con thú ăn sắt mà chúng ta đã nhặt về, sư phụ, huynh quên rồi à?” A Xuân trả lời với đôi mắt to chớp chớp.
“Cái này..."
Kim Phi còn tưởng Tiểu Bảo là đứa trẻ tội nghiệp nhà người khác nhưng hóa ra lại là con gấu trúc được nhặt về.
Trước đây Quan Hạ Nhi sống rất khổ sở, mặc dù giờ đây đã có điều kiện nhưng cô vẫn luôn rất tiết kiệm, lại càng chú ý đến việc ăn uống hơn.
Nếu không phải chiêu đãi khách thì trên bàn ăn nhà Kim Phi thường xuyên xuất hiện đồ ăn thừa được hâm nóng lại.
Cửu công chúa không bao giờ ăn đồ thừa, Kim Phi thì thỉnh thoảng ăn một chút, phần lớn đều bị Quan Hạ Nhi, Nhuận Nương và bốn đứa nhỏ ăn hết.
Khi lần đầu tiên Quan Hạ Nhi được ăn thịt gà núi thì hạnh phúc đến mức lén lút khóc trong chăn.
Tiểu Nga bưng canh gà cho gấu trúc, chẳng trách cô lại tức giận như thế. “Tiểu Nga, lúc đấy muội nghĩ cái gì vậy?” Kim Phi nói không lên lời nhìn Tiểu Nga: “Muội không biết tỷ tỷ của muội không nỡ bỏ lương thực đi hay sao? Ở trường học muội chưa được học bài “tấm lòng của người nông dân” hay sao?” “Ta... lúc đó ta không nghĩ nhiều như vậy!”
Tiểu Nga biết mình sai nên giọng điệu trở nên yếu ớt hơn rất nhiều.
Khi đó, tất cả những gì cô bé có thể nghĩ đến là chú gấu trúc dễ thương, hoàn toàn không hề suy nghĩ về hậu quả của nó.
Kết quả là cô bé bị đánh một trận chỉ đổi được một bát canh gà, còn làm bỏng miệng của gấu trúc, gấu trúc cũng không uống.
“Sau này nhớ kĩ một chút.” Kim Phi sửa soạn lại quần áo cho Tiểu Nga: “Đợi chút nữa nhớ nhận lỗi với tỷ tỷ của muội, sau này không được lãng phí lương thực nữa, biết chưa? Muội còn nhỏ, có thể đã quên những ngày đói bụng của ngày xưa, nhưng muội phải biết, giờ đây mỗi ngày ở Giang Nam và Trung Nguyên đều có vô số người dân vẫn còn đói bụng, thậm chí còn có người chết đói!”
“Ta biết rồi!” Tiểu Nga hoàn toàn cúi đầu. Thực ra, cô bé vẫn chưa hoàn toàn quên đi những ngày đói bụng trước kia.
Cảm giác nhìn thấy chân ghế cũng muốn cắn một cái là cảm giác vô cùng dày vò mà có lẽ cả đời này cô bé cũng không thể quên được.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!