Gấu trúc cũng không tức giận, ngơ ngác nhìn Kim Phi, bốn cái chân ngắn bất lực đá lung tung.
Ở kiếp trước, con vật này là bảo vật quốc gia, mua vé vào vườn thú mới có thể nhìn thấy nó, còn không được tiếp xúc ở khoảng cách gần.
Ai có thể ngờ hiện tại bản thân y có thể xoa và chơi đùa nó tùy thích như vậy chứ?
Kim Phi bỗng nhiên nảy ra ý tưởng nuôi mấy con. “Huynh đừng nắm nó chặt như vậy!”
Tiểu Nga giật lấy gấu trúc từ trong tay Kim Phi, ôm nó vào lòng xoa chỗ Kim Phi vừa nắm chặt: “Thế nào anh rể, thú ăn sắt rất đáng yêu đúng chứ?”
“Rất đẹp." Kim Phi gật đầu.
“Vậy huynh bảo tỷ tỷ đừng vứt Tiểu Bảo có được không?” Một tay Tiểu Nga ôm gấu trúc, một tay ôm cánh tay Kim Phi nũng nịu.
"Tỷ tỷ của muội muốn vứt nó sao?” Kim Phi cau mày hỏi.
“Tỷ tỷ vẫn chưa nói, nhưng muội sợ tỷ ấy sẽ vứt Tiểu Bảo!” Tiểu Nga bĩu môi nói: “Năm ngoái sĩ quan huấn luyện đưa bọn muội đến kênh Dã Trư huấn luyện dã ngoại, muội và Linh Nhi đã nhặt được một con hổ nhỏ, khi đưa về đã bị tỷ tỷ vứt đi.
Sau đó muội và A Xuân nhặt được một ổ sói xám con ở núi Khôi Lang, cũng bị tỷ ấy vứt đi”.
“Cái gì muội cũng dám nhặt vậy!” Kim Phi sâm mặt: “Những con thú như hổ và sói mà muội cũng có thể tùy ý nhặt sao? Cũng may bọn muộn chỉ gặp một con hổ con và một ổ sói con, nếu gặp một con hổ lớn và sói già thì phải làm sao?”
“Bọn muội vào núi đều mang theo nỏ, còn có các tỷ tỷ nhân viên hộ tống, sợ gì chứ?”
Tiểu Nga chẳng hề để ý nói: “Anh rể muội là anh hùng đánh hổ, nếu muội sợ hổ, chẳng phải đã làm hỏng danh tiếng anh hùng đánh hổ của huynh rồi sao?”
“Điều này cũng đúng.” Kim Phi xoa đầu Tiểu Nga.
Số lượng nỏ ngày càng nhiều, những loại thú hung dữ hại người xung quanh làng Tây Hà ngày đã càng ít.
Nếu không có sự can thiệp, e rằng trong vòng vài năm nữa, hổ và thú ăn sắt cũng sẽ bị xếp vào nhóm động vật có nguy cơ tuyệt chủng giống như kiếp trước.
“Anh rể huynh đồng ý rồi, nhớ phải nói với tỷ tỷ đấy!” Tiểu Nga kéo ngón tay út Kim Phi rồi móc ngoéo với y. “Yên tâm đi, huynh sẽ không quên đâu.”
Kim Phi lại nhắc Tiểu Nga: “Nhưng sau này muội nhớ cắt móng tay nó, đừng để nó cào bị thương.”
Thú ăn sắt khác với hổ và chó sói, chỉ cần không bị kích thích mạnh, thì tính cách của con vật này rất ngoan ngoãn.
Điều duy nhất cần chú ý là khi chơi với nó đừng để bị cào là được.
Dù sao Ngụy Vô Nhai vẫn chưa chế được thuốc vắc-xin bệnh dại, lỡ như bị mắc bệnh dại thì sẽ rất rắc rối.
Hai người đang nói chuyện, Quan Hạ Nhi và Nhuận Nương mỗi người bưng một chậu lá rau đi đến.
Đây là những lá rau héo được nhặt ra lúc nhặt rau vào buổi sáng, có thể làm thức ăn cho dê rừng và gà rừng.
Nhìn thấy Kim Phi, Quan Hạ Nhi hơi bất ngờ: “Đương gia, sao chàng lại ở đây?”
“Đến xem thú ăn sắt mà Tiểu Nga nhặt được!” Kim Phi chỉ vào con gấu trúc trong lòng Tiểu Nga.
Quan Hạ Nhi thấy bèn tức giận, cô chỉ vào Tiểu Nga rồi mắng: “Quan Tiểu Nga, muội lại nhặt đồ trên núi về!”
“Đó là thú ăn sắt chứ không phải hổ hay chó sói, tỷ xem, nó đáng yêu làm sao?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!