Mà trước đây ngư dân ở trấn Ngư Khê đều được sắp xếp đi hái rong biển, bây giờ Trịnh Trì Viễn đang dần dần sắp xếp cho công nhân là người tị nạn đến đảo Mạo Lãng để thay thế ngư dân.
Dù vậy, chỉ trông chờ vào các ngư dân của trấn Ngư Khê vân không đủ.
Trịnh Trì Viễn chỉ có thể bố trí một ngư dân làm thuyền trưởng trên mỗi chiếc thuyền, sau đó lại bố trí thêm ba người tị nạn trên mỗi chiếc thuyền để đi theo giúp đỡ.
Bây giờ nhóm ngư dân đầu tiên và người tị nạn đang làm quen và huấn luyện.
Quá trình huấn luyện kéo dài nửa tháng, Trịnh Trì Viễn đã đi tìm Kim Phi.
"Tiên sinh, ngư dân của đại đội đầu tiên đã được huấn luyện tương đối ổn rồi, có thể rời bến không?"
"Việc huấn luyện kết thúc sớm như vậy à?" Kim Phi hơi ngạc nhiên.
Kiếp trước Kim Phi có một người bạn học cùng lớp nghe nói lương của thủy thủ cao nên đăng ký làm thủy thủ, phải mất hơn một năm huấn luyện, còn phải thi đạt rất nhiều giấy chứng nhận rồi mới được phép lên thuyền.
Đương nhiên cũng có một số công ty môi giới hứa hẹn rằng có thể lên thuyền rất nhanh, có rất nhiều người không hiểu rõ tình hình, đã trực tiếp đăng ký, thanh toán một số tiên lớn phí đăng ký, phí huấn luyện và các chỉ phí linh tinh khác, sau đó cũng được lên thuyền một cách thuận lợi.
Những người này có lẽ vẫn mơ ước được làm thuyền viên trong hai năm và kiếm được một khoản tiền đó, nhưng lại không biết mình đã bị hãm hại.
Trước khi thuyền viên lên thuyền đã ký một bản hợp đồng dày hơn hợp đồng bảo hiểm, trong đó chỗ nào cũng đầy cạm bãy.
Cho dù như thế, sau khi lên thuyền, rất nhiều chủ thuyền sẽ nói với thuyền viên rằng trên thuyền có nội quy và yêu cầu thuyền viên ký kết một bản hợp đồng mới.
Trong hợp đồng mới, tiền lương và nội dung công việc trong hợp đồng hoàn toàn khác một trời một vực với những gì người môi giới nói.
Đương nhiên người lái thuyền sẽ không đồng ý, nhưng lúc này chủ thuyền sẽ nói, ông ta không biết người môi giới đã nói gì với thuyền viên, nhưng đây là quy định trên thuyền của bọn họ, nếu không đồng ý, thì có thể xuống thuyền và tìm người môi giới để tranh luận phải trái.
Nhưng lúc này, thuyền đã đi đến vùng biển quốc tế mênh mông, không nhìn thấy một chút đất liền hay con thuyền nào khác trong nhiều ngày, làm thế nào để xuống thuyền chứ?
Bạn không muốn xuống tàu, cũng không muốn ký một hợp đồng không công bằng, cũng được thôi, tiền đề là phải trả tiền đi thuyền, tiền ăn và tiền chỗ ở.
Còn khoản phí này bao nhiêu thì mọi người có thể tự suy nghĩ, hơn nữa còn yêu cầu mỗi ngày trả một lần.
Không có tiền cũng không sao, chủ thuyền có thể cho bạn mượn điện thoại vệ tinh, để bạn gọi về nhà bảo người trong nhà gom tiền.
Làm sao một chuyến đi biển có thể hoàn thành trong một hoặc hai ngày được chứ?
Đôi khi sẽ thực hiện một chuyến vận chuyển vòng quanh trái đất, chỉ sợ một, hai năm mới có thể trở về.
Nếu muốn đi làm thủy thủ kiếm tiền, điều kiện gia đình đương nhiên cũng không tốt lắm, làm sao có thể chống đỡ được một khoản phí lớn như vậy?
Nếu không có tiền trả, cũng không muốn ký hợp đồng thì xin lỗi, cứ chờ bị đánh đi.
Đây là vùng biển quốc tế, không thể gọi cảnh sát, thật sự là kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!