Rõ ràng hôm qua trời rất nóng, y còn mặc áo ngắn tay, ngày hôm sau nhiệt độ đột ngột giảm mạnh nhưng y không chú ý, mặc áo khoác ở ngoài rất lâu, đến chiều thì bị cảm và sốt cao lên đến bốn mươi độ.
Nghĩ đến đây, Kim Phi vội vàng nhắc nhở: “Mặc dù hiện tại thời tiết đã ấm lên, nhưng khi để người dân làm việc, cũng phải cẩn thận gió lạnh, trên công trường cũng luôn phải có súp nóng để chống chọi với cái lạnh, điều này rất quan trọng.”
Mặc dù Kim Phi đã hỗ trợ mạnh mẽ cho sự phát triển của y tế, nhưng sự phát triển của y tế cũng cần có thời gian. Hơn nữa, công việc chính của Ngụy Vô Nhai đã chuyển sang bồi dưỡng hạt giống, trọng điểm công việc của Chu Cẩm cũng ở quân y, khi người bình thường bị bệnh, về cơ bản đều phải dựa vào chính mình.
Trong thời đại này, sức khỏe của người dân tương đối yếu, cảm lạnh là một thảm họa đối với nhiều người.
Mặc dù điều kiện sống của người dân Xuyên Thục đã tốt hơn trước rất nhiều nhưng miễn cưỡng chỉ đủ ăn, còn lâu mới được ăn ngon, sức đề kháng của cơ thể cũng không được tốt lắm.
"Ta nhớ rõ rồi" Ngụy Đại Đồng gật đầu.
Sau đó, Kim Phi cùng Ngụy Đại Đồng đã đến thăm toàn bộ đập Đô Giang.
Năng lực chấp hành của Ngụy Đại Đồng rất mạnh, về cơ bản toàn bộ dự án đã hoàn thành theo thiết kế của Kim Phi, mùa lũ nhỏ sắp tới cũng xem như là một thử thách đối với đập Đô Giang.
Theo kết quả trước mắt thì Kim Phi vẫn khá hài lòng.
Hiện tại chỉ mở một kênh chính là có thể ứng phó được mùa lũ nhỏ, sau khi hoàn thành toàn bộ các kênh chính và kênh nhánh thì cơ bản không cần lo lắng nữa.
Kim Phi rất coi trọng đập Đô Giang, chuyến thăm của y không phải là đến để cưỡi ngựa xem hoa cho có quá trình mà thật sự đến để kiểm tra từng vị trí quan trọng.
Buổi tham quan vẫn diễn ra bình thường đến gần tối mới kết thúc, bữa trưa cũng không trở về ăn mà phái người đem đồ ăn đưa đến đê đập, một đám người ăn cơm trên đê đập.
Khi trở lại nhà trọ, Đường Tiểu Bắc cởi giày xong bèn bổ nhào lên giường, không muốn cử động một chút nào.
Mặc dù gần đây cô ấy vẫn luôn chạy ngược chạy xuôi, nhưng khi ra ngoài đều ngồi xe ngựa, không cần đi bộ.
Hôm nay cô ấy đã kiệt sức vì phải đi bộ nhiều như vậy.
“Mệt rồi đúng không? Đã nói muội không cần đi mà muội cứ đi theo.”
Kim Phi mỉm cười ngồi sang một bên, xoa bắp chân Đường Tiểu Bắc.
“Đập Đô Giang của Ngụy Đại Đồng chính là một cái hố không đáy. Bà đây vất vả mới kiếm được tiền thì ít nhất đã đập vào ông ta ba phần rồi đi. Đương nhiên bà đây muốn đi xem ông ta cầm nhiều tiền của ta như thế, rốt cuộc đã làm cái gì"
Đường Tiểu Bắc tức giận nói.