Sau đó, nhân viên hộ tống lấy hộp quẹt ra, đốt ngòi nổ.
“Tất cả tránh ra!”
Nhân viên hộ tống đốt lửa hét lớn, rồi cùng chạy ra với nhân viên hộ tống đục tường.
Am! Cùng với tiếng nổ kịch liệt, gạch đá bay tán loạn.
Bức tường kiên cố đã bị nổ thành một lỗ thủng lớn có chiều dài hơn tám mét.
Khi khói bụi tan hết, hai đội tác chiến đã biến mất, chỉ còn lại tên quan chức nhỏ đanh nhìn lỗ thủng khổng lồ, trợn mắt há mồm.
Bây giờ lựu đạn đã trở thành vũ khí thường dùng của tiêu cục Trấn Viễn, quan chức nhỏ cũng đã nghe nói đến lựu đạn, nhưng hắn không ngờ rằng hình vuông nhỏ trông bình thường đó lại bung ra với uy lực mạnh như vậy.
Vào lúc này, quan chức nhỏ thoáng ý thức được, thời đại bắt đầu thay đổi rồi.
Tiểu đội tác chiến không quan tâm đến quan chức nhỏ này, sau khi chui vào trong lỗ thủng đã lập tức chạy đến Đông Cung của Thái tử cách đó không xa.
Từ xưa đến nay, mối quan hệ giữa Hoàng đế và Thái tử rất tế nhị.
Là người được xác định sẽ thừa kế ngôi vua, Thái tử là người bồi dưỡng quan trọng của Hoàng đế, nhưng dường như tất cả các vị Hoàng đế đều lo lăng thế lực của Thái tử quá lớn sẽ có âm mưu soán vị, nên cản trở Thái tử khắp nơi.
Mối quan hệ của Tương vương và Thái tử Trần Tuyền cũng như vậy.
Sau khi xác định Trần Tuyền là người sẽ thừa kế ngôi vị Hoàng đế, Tương vương đã thu hồi gần như tất cả quyền lợi trong tay Trần Tuyền, nói hoa mỹ là để hắn học tập cách trị nước yên tĩnh ở Đông Cung, nhưng thực ra là sợ Trần Tuyền cũng giống như bốn vị Hoàng tử ở kinh thành, tiêu diệt cha để cướp ngôi.
Vì vậy Đông Cung của Trần Tuyền là một cái vỏ rỗng, đến hiện tại mới biết chuyện gì đang xảy ra, hắn còn chưa kịp chạy trốn đã bị tiểu đội tác chiến chặn lại trước cửa.
Trên sông Bạch Liên, Tương vương và nhân viên hộ tống vẫn đang đối lập.
Một chiếc phi thuyền đang chậm rãi bay đến.
Phi thuyền không hạ cánh, mà sau khi hạ độ cao đã, một người bị trói bằng một sợi dây, được thả từ trên trời xuống.
Nhân viên hộ tống trên mặt đất vội chạy đến, sau khi xác nhận người được thả xuống là Trần Tuyền thì đã giơ giơ ngón tay cái về phía đại đội trưởng.
Trên phi thuyền, người quan sát dùng tay ra hiệu, ý bảo phi thuyền bay đi.
“Trần Bái Quân, không phải ngươi muốn tìm Trần Tuyền sao, bọn ta đã tìm người đến cho ngươi rồi, để dao xuống đi!”
Đại đội trưởng nhân viên hộ tống kéo Trần Tuyền đi đến bên bờ.
Bên bờ, Trần Tuyền không khỏi trợn mắt, nhìn Tương vương, trong mắt nửa tức giận nửa nghỉ ngờ.
Tương vương và tiêu cục Trấn Viễn là kẻ thù không đội trời chung, sau khi Trần Tuyền bị bắt đã không nghĩ nhiều, dù sao hắn cũng là Thái tử, tiêu cục Trấn Viễn bắt hắn là chuyện rất bình thường.
Nhưng khi nghe đại đội trưởng nói như vậy, hắn mới hoàn hồn lại, hóa ra tiêu cục Trấn Viễn bắt hắn là do Tương vương yêu cầu.
Trân Tuyền không hiểu, Tương vương chạy trốn không đưa hắn đi theo thì cũng thôi đi, khi bị bắt rồi sao lại muốn cắn hắn.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!