“Chuyện này liên quan đến sự an toàn của tiên sinh, vậy nên không được có một chút lơ là, ngươi không được nói dối?”
Trương Lương lạnh lùng nhìn Hầu Tử.
“Lương ca, ta thề với huynh được không, ngoại trừ Lão Hàn, ta chưa từng nói cho ai biết về lộ trình rút lui cả!” Hầu Tử giơ tay lên thề.
Mặc dù bình thường Hầu Tử thích trêu chọc người khác, nhưng không phải là người không phân biệt được nặng nhẹ.
Lúc này Trương Lương mới gật đầu, nhìn chăm chú vào đám người Khánh Mộ Lam: “Nếu mọi người đã biết mình cần phải làm gì, vậy thì hành động đi... Mọi người bảo trọng!”
“Lương ca, huynh cũng bảo trọng!”
Khánh Mộ Lam và đám người Hàn Phong cũng trịnh trọng đáp lễ Trương Lương.
Đưa Kim Phi rời đi là hoàn toàn không còn có cơ hội chiến thắng nữa, bất đắc dĩ mới phải đưa ra lựa chọn này.
Dựa theo kế hoạch, Trương Lương và đám người Đại Tráng ở lại tiếp tục chống cự.
Xét theo thế tiến công trước mắt của kẻ địch, trận địa có thể thất thủ bất cứ lúc nào. Đến lúc đó quân Thục còn chiến đấu ở đây sẽ có kết cục gì, không cần nói cũng biết.
Vì vậy lần gặp mặt này có lẽ là lần gặp mặt cuối cùng của đám người Khánh Mộ Lam, Hàn Phong và Trương Lương.
Bọn họ cũng không còn gọi Trương Lương là Đại soái, mà gọi Trương Lương là Lương ca.
Nghe thấy cách xưng hô này, Trương Lương cũng mỉm cười, không khỏi nhớ lại lúc mọi người vừa mới quen biết.
Khi đó Kim Phi vừa trỗi dậy, tiêu cục Trấn Viễn còn chưa được thành lập, Trương Lương và Lưu Thiết dẫn theo đội đánh hổ ở trong làng thành lập một đội vận chuyển, giúp xưởng dệt vận chuyển những cuộn chỉ đã được dệt xong đến các huyện thành, rồi lại mang về mấy loại nguyên liệu như sợi đay về.
Lúc đó mọi người đều gọi Trương Lương là Lương ca.
Cùng với sự thay đổi của chức vụ, chức danh của Trương Lương cũng bắt đầu nhiều lên, không biết từ bao giờ, mọi người đã không còn gọi anh ta là Lương ca nữa, mà bắt đầu gọi là “Tổng giáo đầu”, “đoàn trưởng”, “sư đoàn trưởng”, “Trương soái”.
Bây giờ đột nhiên lại nghe thấy Hàn Phong và Hầu Tử gọi mình là Lương ca, Trương Lương cảm thấy rất thân thiết.
Nếu như có thể, Trương Lương thà rằng không làm Trương soái, mà làm một Lương ca.
Anh ta biết, Kim Phi cũng có suy nghĩ giống anh ta, không muốn làm Nhất Tự Tịnh Kiên Vương gì đó, cũng không muốn làm quốc sư, nhưng bọn họ lại không còn lựa chọn nào khác.
Đại Khang trước đây, cấp bậc đã hoàn toàn bén sâu rễ rồi, với tính cách của Kim Phi, y nhất định sẽ không cúi đầu trước tham quan và thổ phỉ.
Chỉ cần núi Thiết Quán có thổ phỉ, trong huyện phủ vẫn còn tham quan, thì bọn họ không thể nào mở nhà xưởng làm ăn một cách yên ổn được, sớm muộn gì cũng xảy ra xung đột với đám người này.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!