Khi chim ưng cách khinh khí cầu khoảng 1 dặm, lính trinh sát thấp bé không chút do dự châm ngòi nổ, sau đó cùng lính trinh sát cao mang theo dù nhảy ra khỏi giỏ.
Chim ưng càng lúc càng gần, ngòi nổ cách bao thuốc nổ trong khinh khí cầu cũng càng lúc càng gần!
Nhưng khi chim ưng cách khinh khí cầu chưa đầy 100m, bên dưới khe núi đột nhiên vang lên một tiếng còi sắc bén.
Con chim ưng vốn đang bay đến khinh khí cầu, nghe thấy tiếng còi, lập tức đổi hướng và lao xuống.
Lúc đó hai người cảm thấy tim mình như bị lỡ nhịp.
Nhưng hiện tại bọn họ đang ở giữa không trung, không thể làm gì được nữa, chỉ đành trơ mắt nhìn chim ưng bay càng càng xa.
Mấy giây sau, khinh khí cầu phát nổ.
Nhưng chim ưng đã bay xa được mấy trăm mét, không bị tổn thương một chút nào.
Lúc này tiếng còi ở phía dưới lại thay đổi thanh điệu, chim ưng lập tức bay về hướng chiếc dù của người lính trinh sát.
“Xong rồi!” Cả hai lính trinh sát đều cảm thấy tuyệt vọng.
Không chỉ vì an nguy của bản thân, còn là vì nhiệm vụ bị thất bại.
Giây tiếp theo, chiếc dù của họ liên tục bị cào rách, rơi xuống với tốc độ nhanh chóng...
Dưới núi cách đó vài dặm, hai người lính trinh sát ẩn mình giữa những tảng đá, dùng ống nhòm quan sát toàn bộ quá trình chiến đấu, cũng đành bất lực, trơ mắt nhìn đồng đội từ không trung rơi xuống, ngã tan tành.
Nhưng họ không có thời gian đau buồn, họ phải nhanh chóng đi về phía bảc, kịp thời báo cáo cho Kim Phi.
Kể từ khi khinh khí cầu bay lên, Kim Phi vẫn luôn đứng ở trước phòng chỉ huy.
Khi chim ưng bay qua kênh Hoàng Đồng, Kim Phi cũng nhìn thấy, thậm chí còn sắp xếp một đội súng kíp bản nhiều phát súng lên không trung.
Đáng tiếc, tầm bản của súng kíp thật sự rất ngắn, mà chim ưng lại bay rất cao, căn bản không thể bản trúng.
Đợi y nhận được tin từ lính trinh sát, trời cũng đã tối.
Sau khi biết bị tổn thất 2 lính trinh sát và một khinh khí cầu, nhưng ngay cả một cọng lông của chim ưng cũng không bị nổ đến, trong phòng chỉ huy bỗng chốc trở nên im lặng.
Ước chừng qua mấy phút, Kim Phi mới thở dài, nhìn về phía Hầu Tử: “Sắp xếp người đi xem có thể tìm được thi thể của bọn họ hay không, kế hoạch oanh tạc tạm thời dừng lại.”
Nếu như một khinh khí cầu và hai lính trinh sát có thể giết chết chim ưng, thì Kim Phi dù có tự trách nhưng cũng có thể chấp nhận.
Nhưng rõ ràng kẻ thù có phòng bị, tiếp tục phái khinh khí cầu đi là đang đi chịu chết vô nghĩa.
Hai ngày kế tiếp, Kim Phi không phái khinh khí cầu đi nữa, mà tiếp tục cho xây dựng công sự ở phía bắc và phía nam kênh Hoàng Đồng, chuẩn bị tốt cho trận chiến lớn.
Quân Tân Vương và quân chinh chiến phía Nam cũng không ngừng áp sát.
Cho dù Kim Phi không tiếp tục thả khinh khí cầu, Lý Lăng Duệ và Trần An Tiệp cũng không dám khinh suất, thời điểm hành quân cũng cố ý để binh lính tản ra, phòng ngừa mật độ quá dày.
Đặc biệt là quân chinh chiến phía Nam, số lượng đã đạt đến hàng trăm nghìn, đội quân tiên phong đã đến cách kênh Hoàng Đồng chưa đến 5 dặm, đội ngũ phía sau vẫn chưa rời khỏi doanh trại trước đó.
Ngay cả quân Tân Vương hơn 10.000 người, cũng đang kéo dài hơn 10 dặm.
Cứ như vậy, cho dù phi thuyền ném bom, cũng rất khó gây. ra thương vong quy mô lớn.