Mấy phụ tá khác thật giống như không nghe được phó tướng nói, rối rít cúi đầu bước nhanh hơn, sợ đi chậm sẽ bị Lý Lăng Duệ gọi trở về.
Giống như trong lều của Lý Lăng Duệ có quái thú muốn ăn thịt người.
Người phụ trách tình báo kéo phó tướng tới một góc, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhấc chân đá phó tướng một cước: “Tên ngốc, suýt chút nữa bị ngươi hại chết rồi”
Người phụ trách tình báo mặc dù không có binh quyền, nhưng từ khi mười mấy tuổi đã bắt đầu đi theo Lý Lăng Duệ, xem như tâm phúc tuyệt đối của Lý Lăng Duệ.
Phó tướng cũng vậy.
Lúc trước khi Lý Lăng Duệ tham gia quân đội lần đầu tiên đã bị phân đến cùng một tiểu đội với phó tướng. Nhiều năm như vậy, người trong đã tiểu đội chết gần hết, chỉ còn lại hai người Lý Lăng Duệ và phó tướng.
Phó tướng không có ưu điểm gì khác, thậm chí còn hơi ngốc nhưng lại tuyệt đối trung thành với Lý Lăng Duệ, không chỉ một lần liều mạng cứu Lý Lăng Duệ.
Cho nên Lý Lăng Duệ vẫn dẫn theo hắn bên người, không chỉ để cho hắn làm phó tướng cho mình, còn kiêm chức đội trưởng thân vệ, phụ trách an toàn cho bản thân.
Phó tướng và người phụ trách tình báo xem như hai tâm phúc lớn, một văn một võ dưới trướng Lý Lăng Duệ.
Bình thường quan hệ cũng không tệ.
Bị người phụ trách tình báo đá một cước, phó tướng cũng không giận mà buồn bực hỏi: “Sao ta lại hại ngươi chứ?”
Người phụ trách tình báo quay đầu nhìn xung quanh, thấy không có ai khác, thấp giọng hỏi: “Có phải vừa rồi ngươi muốn hỏi chuyện Thái Thượng Hoàng không?”
Từ lúc Lý Lăng Duệ và Trương Lương bắt đầu đối địch, Kim Phi đã sai người đưa Hoàng đế tiền nhiệm Lý Kế Sơn của Đảng Hạng đến chiến trường.
Trương Lương cũng không ngược đãi Lý Kế Sơn quá mức, chỉ là mỗi sáng sớm đều kéo ông ta ra, treo ở bên ngoài doanh trại để phơi nắng.
Lý Lăng Duệ biết Trương Lương đang làm loạn lòng quân của hắn, nhưng không có biện pháp nào.
Ở bên ngoài doanh trại Trương Lương đào một cái hố lấp ngựa dày đặc. Xung quanh còn bố trí một loạt nỏ nặng và máy bắn đá, rõ ràng đang chờ người của Đảng Hạng đi cứu người.
Người phụ trách tình báo thấy phó tướng còn chưa hiểu được, bực bội nói: “Ngươi cho rằng tất cả mọi người đều mù, không thấy Thái Thượng Hoàng sao? Tại sao người khác không hỏi?”
“Đúng vậy, tại sao không ai hỏi?” Phó tướng gãi đầu nói: “Ta thấy các ngươi cũng không hỏi, cho nên mới hỏi một chút. Nếu đánh nhau thì Thái Thượng Hoàng sẽ nguy hiểm!”
“Ngươi là đồ ngốc, ngươi cho rằng người khác cũng là đồ ngốc sao?”
Người phụ trách tình báo lại nhìn chung quanh, hạ giọng hỏi: "Ngươi có nghĩ tới việc nếu Thái Thượng Hoàng trở lại thì bệ hạ bây giờ phải làm sao không?”
Phó tướng nghe xong, giống như bị sét đánh trúng, hai mắt trợn tròn, trong lòng cũng nổi lên sóng lớn ngập trời!
Hắn chưa từng nghĩ tới vấn đề này. Bây giờ bị người phụ trách tình báo vừa nói, hắn mới lập tức hiểu được!
“Đúng vậy, nếu cứu Lý Kế Sơn về thì Hoàng đế hiện tại Lý Lăng Hiên làm sao bây giờ?”
Nếu vậy thì sẽ nhường ngôi vị hoàng đế, hay là không nhường?
Nếu không cho thì lão thần ủng hộ Lý Kế Sơn chắc chắn sẽ tạo phản. Nếu nhường thì thần tử đời mới ủng hộ Lý Lăng Hiên sẽ bất mãn.
Đây cũng là nguyên nhân Kim Phi không giết Lý Kế Sơn và vua Đông Man.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!