Với lại, mặc dù đã xem qua báo cáo, nhưng lời kể trong đấy vô cùng khô khan, nề nếp, không thú vị như Trần Phượng Chí kể, nên Cửu công chúa thật sự muốn nghe thêm lần nữa.
Kim Phi dặn Châu Nhi chăm sóc Cửu công chúa, thấy Thiết Chùy cũng đang say sưa nghe nên y không gọi anh ta đi cùng, một mình đi bộ tới tiểu viện của Quan Hạ Nhi.
Thật ra Quan Hạ Nhi nghe thấy tiếng động ở bên ngoài, cũng muốn đi ra xem, nhưng vì thai đã lớn, đi đứng rất bất tiện, nên không đi ra.
Kim Phi đi vào trong phòng, thấy Quan Hạ Nhi đang ngồi thêu hoa dưới ngọn đèn dầu, đèn được chỉnh ở mức nhỏ nhất, cả căn phòng có chút mờ ảo.
Thấy y đi vào, Quan Hạ Nhi nhanh chóng chống bàn đứng dậy: “Đương gia, sao chàng lại tới đây? Công việc sao rồi?”
“Công việc có lúc nào bận đâu.” Kim Phi thở dài, ngồi xuống đối diện với Quan Hạ Nhi: “Ngày mai ta lại đi Hi Châu, không biết khi nào mới về, nên tới thăm nàng!”
“Đã là vợ chồng lâu năm rồi còn thăm gì nữa? Công việc vẫn quan trọng nhất!”
Quan Hạ Nhi liếc Kim Phi, nhưng trong lòng lại rất vui vẻ.
“Sao đèn dầu không chỉnh sáng chút nữa, tối như vậy có thấy được gì đâu?”
Kim Phi mỉm cười, vặn đèn dầu sáng thêm chút.
“Chỉnh sáng như vậy để làm, lãng phí dầu quá.” Quan Hạ Nhi đau lòng nói: “Sao mà không nhìn thấy được, lúc trước ta ở nhà mẹ đẻ, vì buổi tối có trăng sáng nên không được thắp đèn dầu, mà nếu có được thì còn tối hơn thế này, ta vẫn thấy được đấy thôi!"
“Đừng nhắc tới nhà mẹ đẻ của nàng nữa, nếu cứ thế này thêm vài năm nữa, sợ là chưa tới ba mươi tuổi, mắt nàng sẽ mù đấy!"
Kim Phi tức giận nói: “Tiết kiệm như vậy không phải là tiết kiệm, ta không muốn thấy nàng còn trẻ mà đã mù đâu!”
Cũng không thể làm gì khác, những năm tháng cực khổ ở nhà mẹ đẻ đã khắc sâu trong xương cốt của Quan Hạ Nhị, lúc đối đãi với người ngoài, vì không muốn làm Kim Phi mất mặt, cô vẫn giữ được phong thái của đại phu nhân, khi thưởng cho. thuộc hạ cũng rất phóng khoáng.
Nhưng khi đổi xử với bản thân, Quan Hạ Nhi lại cực kỳ keo kiệt.
Ai mà ngờ được bên trong chiếc trường bào tơ lụa lại là những bộ quần áo vải thô rẻ tiền như những người phụ nữ ở thôn quê?
“Ta mà bị mù thì cũng tốt mà, vừa hay đương gia có thể đổi người khác” Quan Hạ Nhi cười nói.
“Nói lung tung gì đấy? Nàng không mù, ta vẫn có thể đổi người!” Kim Phi tức giận, gõ nhẹ lên đầu Quan Hạ Nhỉ: “Nếu nàng không mang thai, xem ta dạy dỗ nàng thế nào?”
“Chàng muốn xử lý thế nào?” Quan Hạ Nhi nhìn Kim Phi với vẻ mặt khiêu khích.
Đây cũng là một trong những thú vui mới của Quan Hạ Nhi mấy tháng gần đây. Cô biết Kim Phi không dám làm gì mình khi mình đang mang thai, nên đã cố ý trêu chọc y.
“Quan Hạ Nhị, ta nói cho nàng biết, hôm nay là nàng tự chuốc lấy!”
Kim Phi cướp lấy tấm vải Quan Hạ Nhi đang thêu, đang định cúi người bóp cẵm cô thì thấy khuôn mặt Quan Hạ Nhi có gì đó không ổn.
“Sao vậy?” Kim Phi vội hỏi. Làm vợ chồng nhau lâu như thế, Quan Hạ Nhi đang cố ý hù dọa y hay thật sự không khỏe, Kim Phi vẫn có thể phân biệt được.
“Chẳng lẽ sắp sinh?” Trong đầu Kim Phi thoáng qua ý nghĩ này, nhưng ngay sau đó y lại läc đầu.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!