"Thiết Tử, ngươi đang nói cái gì vậy? Gì mà giúp đỡ một chút? Ngươi coi chúng ta là người ngoài sao?”
Trân Phượng Chí liếc Lưu Thiết một cái: "Nếu không phải thấy trên người ngươi có vết thương, ta đã đá ngươi rồi!"
“Thiết Tử ca, huynh nói gì xa lạ quá, vốn tiên sinh cho chúng ta tới đây để tiếp viện, thủ thành cũng là trách nhiệm của chúng ta.”
Tả Phi Phi cũng nói theo.
"Được rồi, đều là lỗi của ta," Lưu Thiết nhanh chóng nhận thua: "Vậy ta sẽ không khách sáo với hai vị, nhanh chóng thu xếp đi!"
Trần Phượng Chí và Tả Phi Phi cũng biết bây giờ không phải là lúc nói chuyện phiếm. Thế là bọn họ quay lại thu xếp nhân lực đảm nhận việc phòng thủ, cho nhân viên hộ tống và các binh lính nữ xuống dưới nghỉ ngơi.
Tường thành phía nam, quân Uy Thắng còn đang tiếp tục trói các tù nhân, trong khi Kim Phi dẫn dắt các cận vệ của mình tiến về tường thành phía nam.
Kim Phi dừng lại khi cách tường thành hơn trắm mét.
Kiếp trước y thường xuyên nhìn thấy chữ núi xác biển máu trong tiểu thuyết, lần này y thật sự nhìn thấy một núi xác.
Trước mắt Kim Phi là một đống xác chết và đống đổ nát xếp thành một ngọn núi!
Đây là khu vực tấn công của máy bắn đá và cũng là con đường duy nhất để liên quân Tấn Man công thành.
Dân thường bị binh phủ đuổi qua nơi này, sau đó bị đá ném trúng và trở thành một phần trong ngọn núi.
Sau nhiều ngày công thành, độ cao của núi xác thậm chí còn vượt quá bức tường phía nam của thành Du Quan.
Tuy Kim Phi không phải lần đầu tiên ra chiến trường, nhưng trong lòng y vẫn cảm thấy khó chịu.
"Tiên sinh, vừa rồi ta đã ngẫu nhiên hỏi tù binh, họ đều là người dân của đất Tấn rồi bị Tấn Vương điều động tới đây để vận chuyển lương thực cho liên quân Tấn Man, Phùng Thế Tài đã cho binh phủ ép buộc họ tới công thành, nếu chậm một bước sẽ bị binh phủ đánh chết."
Mạnh Thiên Hải đi theo sau Kim Phi, nhìn núi xác rồi bắt đầu măng mỏ: "Phùng Thế Tài đúng là chẳng ra gì, nếu không phải đã bị bom nổ chết, ta nhất định sẽ băm hắn thành từng mảnh!"
Thật ra không cần Mạnh Thiên Hải nói, Kim Phi nhìn quần áo của thi thể cũng có thể đoán được.
Người chết cơ bản đều ăn mặc rách rưới, trên tay hầu như không có vũ khí gì, đa số chỉ mang dép rơm, không phải người dân vận chuyển lương thực thì là gì?
Cũng chính vì điều này mà lòng Kim Phi mới cảm thấy khó chịu.
Từ xưa đến nay, khi có chiến tranh nổ ra thì người chịu khổ chịu nạn luôn là người dân.
"Tiên sinh, ngài nghỉ ngơi một chút, chúng ta dọn đường trước rồi ngài hãy vào thành!"
Thiết Chùy nhận ra vẻ mặt Kim Phi không đúng, nên thấp giọng hỏi.
Lúc này đường đi đã bị một núi xác chặn lại, muốn đi qua phải lật qua.
"Không có việc gì, lật qua thôi!"
Kim Phi xua tay, bắt đầu leo lên núi xác.
Tuy rằng trong lòng khó chịu, nhưng y cũng biết rõ một khi để kẻ địch dưới chân mình xông vào thành Du Quan thì nhân viên hộ tống và binh lính nữ sẽ có kết cục thế nào, Kim Phi không cần nghĩ cũng biết!
Leo qua núi xác và đi bộ thêm mấy chục mét nữa là đến tường thành phía nam của thành Du Quan.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!