Mặc dù Điền tiên sinh phản ứng khá nhanh, trước đó đã kịp đi gọi người tới rồi.
Mặc dù nhân viên hộ tống trên tường thành đã có thể tấn công mặt biển.
Mặc dù thuyền viên và thủy thủ đã dốc hết toàn lực dập lửa.
Nhưng lửa một khi đã lan ra, không thể dập tắt dễ dàng như vậy.
Kho đạn mới chỉ di chuyển được một phần ba chặng đường, ngọn lửa đã lan đến đáy thuyền rồi.
Tất cả khoang thuyền đều chìm trong làn khói dày đặc, thuyền viên và nhân viên hộ tống bị hun khói đến mức không mở mắt ra được.
"Thuyền trưởng, lửa lớn sắp lan tới rồi, bảo mọi người rút lui đi, nếu không sẽ không thể chạy được nữa!"
Thuyền phó đỏ mắt hô to.
Kim Bằng cắn răng, trong lòng cực kì không cam lòng, nhưng cũng chỉ có thể nhắm mắt ra lệnh rút lui.
Lúc này ngọn lửa đã sắp lan đến kho đạn rồi, một khi kho đạn bị đốt, uy lực sẽ không thể nào tưởng tượng nổi.
Theo tiếng Kim Băng ra lệnh, tất cả thuyền viên, thủy thủ, nhân viên hộ tống đều nhanh chóng rút lui đến trên tường thành.
Chỉ chốc lát sau, trên Trấn Viễn số 1 đột nhiên phát ra một tiếng vang thật lớn.
Đùng! Một cột nước khổng lồ phóng thẳng lên cao!
Mặt biển lấy cột nước làm trung tâm, dâng lên sóng lớn cao mấy chục thước!
Bè gỗ vây xung quanh Trấn Viễn số 1, bị lật không biết bao nhiêu!
Ngay cả trên tường thành cách đó không xa cũng rung chuyển mấy lần.
Trấn Viễn số 1 thì khỏi phải nói, bị nổ làm đôi ngay chính giữa thuyền, chìm vào trong biển.
"Ta thật đáng chết!" Kim Bằng quỳ xuống, đập đầu vào tường thành.
Lúc này trong lòng anh ta tràn đầy áy náy và tự trách, hận không thể đập đầu tự tử trên tường thành!
"Đại Bằng..." Lưu Thiết vội vàng kéo Kim Bằng lại.
Nhưng Kim Bằng vừa rồi dùng lực quá mạnh, đầu vẫn bị đập chảy máu.